Nếu là bị đội thuyền hải tặc bắt cóc, sẽ biết được năm mất tích, vậy tương đối dễ làm.
Tương Bình rất có khả năng, sáng sớm cũng đã lục lại tư liệu đội thuyền năm đó gặp chuyện không may, qua sàng lọc, cậu tìm được chiếc thuyền màu trắng, đồng thời cung cấp cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một đầu mối mới.
“Đó chỉ là một con tàu thuỷ, không có tên gọi riêng, thế nhưng có số hiệu là PT. Chiếc tàu thuỷ này vốn khởi hành từ đảo Saipan đi đến Hawaii, thế nhưng trên đường không biết vì sao lệch khỏi quỹ đạo an toàn, mất liên lạc, không còn tung tích.” Tương Bình bật tư liệu hình ảnh con thuyền cho Bạch Ngọc Đường xem, so sánh với con thuyền “Emilia” hiện tại, chiếc thuyền này mới hơn, cũng sinh động hơn, càng không giống với không khí trầm lặng của của chiếc thuyền hiện tại này.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào hình ảnh, khẽ nhíu mày, “Tàu thuỷ?”
“Cũng không hoàn toàn tính là tàu thuỷ.” Tương Bình nói, “Em đã điều tra qua, chiếc thuyền này phân thành hai tầng trên dưới. Cũng giống với máy bay có khoang thường, khoang thương mại và khoang hạng nhất, tầng dưới cùng của PT là tàu thuỷ bình thường, dùng để vận chuyển hành khách, hơn nữa ngồi tầng dưới này đa số là người thường, khách du lịch hoặc công nhân v.v, còn có một ít hàng hóa. Mà lầu hai lại là nơi xa hoa trên tàu, tiếp đãi những vị khách vô cùng giàu có.”
Mọi người nghe xong không thấy có vấn đề gì, loại sắp xếp này rất bình thường, dù sao từ đảo Saipan đến Hawaii cũng khá dài.
“Sau khi mất tích thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Có tìm được không?”
“Không có.” Tương Bình hai tay đan vào nhau, “Nguyên con thuyền lớn không còn ai, chỉ để lại một đoạn ghi âm thông tin, lúc đó một lượng lớn nhân viên và cảnh sát biển bắt tay vào tìm kiếm cũng không tìm được bất luận đầu mối gì, hơn nữa sau đó bão đến, việc truy tìm phải dừng lại, đến khi có thể tiếp tục tìm thì không còn gì lưu lại nữa.”
Mọi người nghe đến đó, đều nhíu mày.
Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình, “Chạy đoạn ghi âm một chút.”
“Vâng.” Tương Bình đáp tiếng, lại không quên nhắc nhở, “Có tạp âm rất mạnh, hơn nữa… Nghe một chút rồi sẽ biết.”
Tương Bình kiểu muốn nói lại thôi càng khiến ọi người lòng hiếu kỳ càng thêm mạnh mẽ.
Đoạn ghi âm không tính là ngắn, tạp âm ầm ĩ vô cùng lớn, truyền ra đầu tiên là tiếng thuyền trưởng cầu cứu bằng tiếng Anh, “Chúng tôi bị tập kích …”
Nhưng sau đó là một loạt tiếng súng, có thể nghe ra một vài tiếng hẳn là từ trong phòng điều khiển phát ra, một vài tiếng là ở bên ngoài…
Tất cả mọi người nhíu mày, có lẽ đây là thời điểm hành quyết mà Mario nhìn thấy.
Sau đó chỉ còn lại tín hiệu tạp âm ầm ĩ.
Mọi người vừa định mở miệng, lại nghe Tương Bình nói, “Còn nữa!”
Tất cả mọi người hơi sửng sốt, “Còn nữa hả?”
Lại đợi khoảng năm phút, đều là tạp âm, không có gì đặc biệt, khiến cho khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc và vô cùng khó khăn.
Lúc mọi người ở đây lòng hiếu kỳ đều bùng lên, đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, còn có một chuỗi tiếng gào cổ quái, nghe không giống tiếng Anh.
Triển Chiêu nghiêng tai cẩn thận nghe, cũng vặn lớn âm lượng một chút.
Trong đoạn ghi âm, ngoại trừ tạp âm hay tiếng kêu gào, một câu nghe cũng không hiểu.
Sau đó, tiếng thét chói tai không ngừng truyền đến, cuối cùng… Có một giọng nói kèm theo thở dốc hình như là ghé sát vào bộ đàm, nói một câu, vẫn như cũ nghe không hiểu, nối tiếp đó là một tiếng kêu thảm thiết kết thúc sinh mệnh.
Lúc mọi người ở đây vẻ mặt hoang mang đầy hồ nghi, đột nhiên… Tạp âm đều biến mất.
Tâm trạng mọi người lúc nghe đoạn ghi âm này cứ nhấp nhô, bây giờ cùng với sự tiêu biến tạp âm rốt cuộc lại rơi vào trạng thái bằng phẳng, đang định đợi âm tắt đi rồi thảo luận một chút, lại nghe được trong ghi âm có tiếng sóng biển rõ ràng, hình như còn có tiếng hải âu kêu.
Một mảnh bình lặng, một giọng nữ hơi khàn khàn, thế nhưng vô cùng rõ ràng truyền đến —— “Emilia”
Âm tiết từ lâu đã quen thuộc với mọi người phát ra, khí lạnh giống như từ lòng bàn chân truyền lên trên “vèo” một cái.
Triệu Hổ kinh ngạc không ngớt, “Vì sao ở đây cũng có Emilia?”
Tất cả mọi người lắc đầu.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, vừa những người đó nói cái quái gì vậy?”
Triển Chiêu chống tay vuốt cằm, “Nói tiếng Việt.”
“Tiếng Việt?” Tất cả mọi người buồn bực, “Vì sao lại nhảy ra tiếng Việt vậy?”
“Hẳn là hải tặc.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Năm đó chiến tranh với Việt Nam để lại rất nhiều vũ khí, Việt Nam có không ít ngư dân dùng vũ khí làm hải tặc trên biển, chỉ là tôi không hiểu lắm…”
“Đúng vậy, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ đánh cướp một vài thuyền nhỏ, một du thuyền lớn như vậy cũng dám cướp?” Mã Hán cảm thấy không thể tin được.
“Hơn nữa!” Triệu Hổ cũng không rõ, “Sao lại phải giết toàn bộ người trên thuyền?”
“Người Việt đó nói gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói, “Cơ bản đều là cầu cứu, có thể nghe rõ tiếng nói lần lượt là, ‘Cứu tôi với!’, ‘Có ma’, ‘Mày là ai’, ‘Cứu với’, ‘Chạy mau’, ‘Đừng giết tôi’ … Câu cuối cùng là rõ ràng nhất ‘Thuyền ma, cứu tôi với, chúng tôi gặp phải thuyền ma!’ “.
“Thuyền ma?” Mọi người nhìn nhau.
“Ghi chép của Mario không viết là còn có thuyền nào khác mà?” Công Tôn khó hiểu.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cau mày như có chuyện gì không nghĩ ra, liền hỏi, “Làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường nhìn anh, “Tôi chỉ là cảm thấy kỳ quái, nếu như đám người kia là hải tặc, hình như trình tự không đúng.”
“Trình tự?” Triển Chiêu nghi hoặc, “Trình tự gì cơ?”
“Cậu nghĩ xem, bọn hải tặc có súng, trước tiên phải khống chế được tất cả mọi người đã, rồi mới cướp, cho dù phải giết hết mọi người, cũng cần phải cướp xong, trước khi đi mới làm như thế, đúng không?”
Mọi người suy nghĩ một chút, đều gật đầu.
“Nếu như vừa lên thuyền đã giết hết mọi người, sợ rằng sẽ tạo phản kháng quy mô lớn.” Mã Hán có lẽ đã hiểu được nghi hoặc của Bạch Ngọc Đường.
“Bọn chúng giết sạch mọi người, còn muốn vứt thi thể xuống biển.” Triển Chiêu vuốt cằm, “Chứng tỏ thứ bọn chúng muốn là chiếc thuyền…”
“Đừng quên trên thuyền còn có một nhóm người giàu có.” Công Tôn nhắc nhở.
“Là muốn bắt hết đám người giàu có và chiếc thuyền đi rồi sau đó vơ vét tài sản? Hay đơn thuần chỉ muốn chiếm chiếc thuyền?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Cách làm phức tạp như vậy… không giống hải tặc.”
“Trên biển mà có thuyền có trang bị vũ khí, ngoại trừ hải tặc ra còn có hai loại người.” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Một là đám buôn ma túy, hai là tổ chức vũ trang quy mô nhỏ, đám người giàu đó có đầu mối gì không? Lúc đó có nhận được vụ án vơ vét tài sản nào không?”
“Không có, cả người lẫn thuyền đều mất tích ở Thái Bình Dương.” Tương Bình cấp tốc tìm một chút, “Sếp, hai điều anh nói không chừng có đầu mối thật a.”
“Hả?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Tương Bình.
“Em vừa tìm kiếm ghi chép chấp pháp hải cảng của khu vực đó từ năm ấy đến bây giờ, xem có tên người gốc Việt nào buôn bán hay buôn lậu thuốc phiện bị sa lưới hay không, thực sự có một nha!”
“Có một?” Triển Chiêu vui vẻ, “Tư liệu chi tiết?”
“Người này tên là Nguyễn Văn Cao, năm đó bởi vì buôn lậu thuốc phiện nên bị sa lưới, gã hiện tại ở trong Thành phố S a!” Tương Bình có chút vui mừng.
Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy kỳ lạ, “Gã đó là một người Việt sa lưới vì thuốc phiện, vì sao lại ở trong thành phố S? Trong ngục giam?”
“Trong bệnh viện tâm thần.” Tương Bình tìm ra sơ yếu lý lịch và ca bệnh, truyền cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bọn họ.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua, nhướn mày, “Là một nhân vật truyền kỳ a!”
Tất cả mọi người kỹ càng nghiên cứu một chút, Nguyễn Văn Cao này sinh ra ở một làng chài Việt Nam, kỹ năng bơi lội tốt, từ nhỏ đã thích lặn xuống nước bắt cá vân vân. Mười sáu tuổi bắt đầu sa vào con đường phạm tội, vài năm sau đã làm loạn đến đáng gờm, thành một tên trùm ma túy lớn ở Việt Nam. Sau đó băng đảng gã trong một lần càn quét chất cấm quy mô lớn bị đánh tan, bên cạnh gã chỉ còn lại một nhóm người, cả đám chạy trốn ra biển… Từ đó về sau mất tung mất tích.
Năm đó, đội cứu hộ trên vùng biển gần Hawaii cứu lên một người đàn ông đang bâp bềnh cùng cái bè gỗ. Gã cũng không biết đã trôi nổi trên biển bao lâu, gầy trơ xương da đen kịt, thế nhưng vẫn gắt gao bám lấy bè gỗ không buông. Lúc đưa gã vào bệnh viện, cảnh sát căn cứ theo vân tay từ trong danh sách tội phạm truy nã của hình cảnh quốc tế tìm ra được thân phận, người này chính là trùm buôn thuốc phiện Nguyễn Văn Cao đại danh đỉnh đỉnh.
Nguyễn Văn Cao trong bệnh viện an dưỡng hơn mười ngày mới triệt để hồi phục, có điều gã tuy rằng tỉnh lại nhưng bị điên mất tiêu.
Gã bị dẫn độ về nước, vẫn nhốt trong ngục giam, thế nhưng người này có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, lại mắc chứng nóng nảy, ngông cuồng… Chờ một chút. Nguyễn Văn Cao lãnh tội danh từ rất nhiều cấp bậc, điểm chết người chính là gã còn có liên quan đến một lượng vàng lớn.
“Vàng?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ, “Bao nhiêu vàng?”
“Nghe nói bên Nguyễn Văn Cao còn có mấy tay trùm buôn thuốc phiện, ở trong ổ thuốc phiện gần Phnom Penh có giấu một lượng vàng lớn, năm đó khi Nguyễn Văn Cao đào tẩu, không chỉ mang đi một số lượng lớn vũ khí còn mang đi toàn bộ số vàng. Bởi vậy không chỉ cảnh sát, ngay cả những tay buôn ma túy khác cũng đang truy lùng gã. Thế nhưng Nguyễn Văn Cao quả thật bị điên rồi, vô luận nói với gã thế nào gã cũng chỉ lải nhải lải nhải.” Tương Bình đưa ảnh Nguyễn Văn Cao ọi người xem, “Gã gần đây đang ở trong bệnh viện tâm thần của thành phố S tiếp nhận trị liệu.”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy không thể nào hiểu nổi, “Gã là trọng phạm mà? Vì sao lại ra nước ngoài trị liệu? Việt Nam không có bệnh viện tâm thần sao?”
“Gã đã sớm được thả ra.” Tương Bình nhún vai, “Ba năm trước đây có một người giàu có mời luật sư, tìm một số tiền lớn chạy chọt cho gã, nói chung tên này cuối cùng được phóng xuất, hơn nữa lại có bệnh tâm thần nghiêm trọng, vì vậy tới thành phố S chữa bệnh, đã hơn nửa năm rồi.”
Mọi người trầm mặc một hồi, trong óc đều hiện lên một ý niệm —— ai đã bỏ tiền ra chạy chọt cho gã? Chẳng lẽ là tay buôn ma túy muốn chiếm được số vàng? Không có quan hệ gì đến vụ án tai nạn thuyền trên biển năm đó chứ?
“Năm đó gã lưu lạc đến Hawaii, cảnh sát địa phương không có liên hệ gì đến vụ án thuyền PT mất tích sao?”
“Không có.” Tương Bình lắc đầu, “Căn cứ vào thời gian được tính toán, gã được cứu lên bờ, cách thời điểm chiếc thuyền kia mất tích khoảng ba tháng.”
“Ba tháng?” Tất cả mọi người nhíu mày —— không có khả năng trôi nổi trên biển đến ba tháng chứ.
Mọi người nhìn nhau có chút mất hứng, có thể lại toi công rồi, gã này và vụ án thuyền mất tích trên biển không có quan hệ gì sao? Nhưng lại có rất nhiều thứ cần cân nhắc đến sự trùng khớp nha.
“Mặc kệ thế nào, ở thành phố S là tiện nhất, chúng ta đi gặp gã thử.” Bạch Ngọc Đường nói.
Triển Chiêu lại hiếu kỳ hỏi Tương Bình, “Viện trưởng bệnh viện tâm thần gã đang chữa trị là ai?”
Tương Bình lại tra xét một hồi, mở miệng nói, “A…”
Mọi người đợi một hồi chỉ thấy cậu ta “a” một tiếng, một bên đuôi lông mày Triển Chiêu liền giật giật, “Ai?”
“Có thể là cùng tên thôi…” Tương Bình nói, “Vị bác sĩ này không có ảnh chụp, chỉ có tư liệu, tên là… Triệu Giác.”
Mặt Triển Chiêu trầm xuống, “Triệu Giác…”
Bạch Ngọc Đường thở dài, vốn anh nghĩ khả năng Nguyễn Văn Cao và tai nạn trên biển có quan hệ với nhau chỉ đúng phân nửa thôi, lúc này xem ra là cả mười phần luôn rồi.
Triển Chiêu vốn không có hứng thú với cái gì mà ngưu quỷ xà thần trận pháp trên thuyền của Kim Lương, giờ lại muốn ngay lập tức lao đến bệnh viện tìm tên “Triệu Giác” đó.
*Triệu Giác và Triệu Tước đều đọc là zhào jué (tham khảo: QT)
Bạch Ngọc Đường giữ anh lại, ít nhất hãy xem qua mấy gian phòng khác một chút đã.
Gian phòng thứ hai ở ngay sát vách, không giống với gian đầu tiên, gian này là kiểu phong cách Trung Hoa cổ đại, lại ở sát vách một gian phong cách châu Âu cổ điển như vậy, vừa sặc sỡ vừa phức tạp.
Bạch Ngọc Đường giao cho những người khác điều tra cách thức bày biện trong thuyền, tìm kiếm đầu mối khả nghi, thuận tiện đến nhà Kim Lương tìm một chút xem có tài liệu ghi chép các loại gì đó hay không.
Triển Chiêu đã sớm ngồi ở trong xe, ngoắc Bạch Ngọc Đường, “Nhanh nào!”
…
Xe chạy đến bệnh viện tâm thần, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đằng đằng sát khí, không quên nhắc nhở anh, “Người còn có thể giống người, trùng tên lại càng nhiều hơn, cậu đừng kích động như vậy, vạn nhất đến lúc đó thực sự là “Giác” chứ không phải “Tước” thì sao?”
”Không đâu, nhất định là thế!” Triển Chiêu híp mắt.
”Chắc chắn vậy sao?”
”Nhờ trực giác!”
…
Bạch Ngọc Đường cũng không nói thêm gì, đem xe đỗ lại trước cửa bệnh viện, cùng Triển Chiêu đi vào.
Trung tâm chữa bệnh tâm thần thành phố S là bệnh viện tốt nhất cấp thế giới, quy mô cũng rất lớn, bên trong phân thành những khu vực không giống nhau, để trị liệu cho từng kiểu bệnh nhân không giống nhau, nguồn nhân viên y tế cũng tương đối dồi dào, bình thường sẽ có hội đồng điều trị đông đảo cùng với một vài bác sĩ tạm thời. Triển Chiêu cũng coi như là danh nhân, ở đây quen rất nhiều bác sĩ, đi vào đều một đường chào hỏi.
Đến trước bàn trực kiểm tra một chút, phòng làm việc của bác sĩ Triệu Giác ở tầng 11 khu 7 – khu tổng hợp trị liệu, cần hẹn trước.
Bạch Ngọc Đường lấy thẻ cảnh sát ra, nữ nhân viên y tá trước bàn trực liền đưa bọn họ đi tìm người.
Khu tổng hợp trị liệu cùng loại với khu an dưỡng, Triển Chiêu rất nghi ngờ người mắc chứng nóng nảy giống như Nguyễn Văn Cao vì sao lại ở đây, mà không phải bị nhốt ở khu trị liệu cho người bệnh nguy hiểm cao độ, cái nơi giống như nhà tù ấy.
Vào khu 7, liền cảm giác được tiếng chim hương hoa, người rất ít, ngoại trừ bệnh viện và ký túc xá ra chỉ có hoa viên, trong hoa viên không hề ít bệnh nhân mặc áo sơ mi sọc xanh trắng, có người đang vận động, có người đang đọc sách, có người đang vẽ tranh… Các nữ y tá cũng rất thảnh thơi.
Tới phòng làm việc tầng 11, bộ đàm của cô y tá phát tiếng, có vẻ nhân viên trực kêu cô trở lại, Vì vậy cô đưa tay chỉ chỉ phòng làm việc đầu cùng hành lang nơi cửa phòng đang khép hờ, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Bác sĩ Triệu ở chỗ đó, ông ấy rất thân thiện, các vị trực tiếp tìm ông ấy hỏi là được.”
Bạch Ngọc Đường thấy y tá vội vã đi, quay đầu lại, Triển Chiêu đã sải bước hướng về phía phòng làm việc này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]