Bức thư Lâm Nhược nhận được tuy chỉ có một câu ngắn nhưng trong lúc này lại toát lên một vẻ quỷ dị khó tả.
Những người bạn của Lâm Nhược đến từ những quốc gia khác nhau, sử dụng nhiều loại ngôn ngữ khác nhau.
Triển Chiêu nhìn một chút, khẳng định, “Là thư của cùng một người gửi.”
Lâm Nhược gật đầu, “Cậu cũng nghĩ như thế?”
Triển Chiêu lại có chút bất ngờ, hỏi Lâm Nhược, “Sao anh cũng nghĩ là một người?”
“Không phải tôi nghĩ, tôi tìm người xác nhận rồi.” Lâm Nhược lấy ra một ít văn kiện cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem, “Tôi tìm một vài nhà ngôn ngữ học, giám định căn cứ, có 80% khả năng là một người gửi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— quan hệ của Lâm Nhược rất rộng nha.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Lâm Nhược reo, anh ta cầm lấy nhìn một chút, nói tiếng xin lỗi rồi chạy đi tiếp chuyện.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mơ hồ nghe được anh ta đang từ chối xã giao.
Bạch Ngọc Đường lật xem tư liệu điều tra chi tiết, “Rất có hệ thống.”
”Hẳn là người khác giúp anh ta lấy được.” Triển Chiêu vuốt cằm, nhìn về phía Lâm Nhược đang ở bên ngoài. Nói như thế nào nhỉ … Có thể là bởi vì tuổi trẻ đắc chí, đường làm quan rộng mở, hoặc bởi vì ông trời cho anh ta quá nhiều ưu ái, ở người này luôn toát ra một loại cảm giác dương quang xán lạn, lại luôn luôn mỉm cười.
”Miêu Nhi.”
Triển Chiêu quay đầu lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651813/quyen-15-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.