Dưới ánh trăng, hai đầu trong giáo đường, một đầu là cửa lớn, một đầu là lỗ đạn trên cây thánh giá, hai bên đều có ánh sáng chiếu vào, chẳng qua một cái rõ ràng, một cái mờ mịt.
Cầm súng đứng trước cửa, chính là Bạch Ngọc Đường.
Mà người ngồi dưới cây thánh giá đang thu dọn đồ đạc, là một ông già trên mặt đầy nếp nhăn, theo tư thế vừa rồi của ông, có thể nhìn ra một chút.
Lúc này ông đang ngồi xổm bên cạnh một cái rương, trên tay cầm súng lục, dưới đất có hai viên đạn.
Bạch Ngọc Đường đã từng gặp người này, hoàn toàn không hề đoán sai, chính là gợi ý mà sáng sớm Triệu Tước cho bọn họ — Tiếng chuông vang theo tiết tấu, động tác của bàn tay tạo ra giai điệu cố định, ông già này, chính là người rung chuông của nhà thờ, là người duy nhất còn lại sống trong nhà thờ, không ai chú ý tới ông, mà điều đáng để chú ý nhất chính là ngay ngày đầu tiên bọn họ tới thành phố T, lần đầu bước vào nhà thờ, bọn họ đã gặp qua người này.
Bạch Ngọc Đường đứng đối diện người nọ.
Người nọ nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, tay hơi run, cầm súng lục hoang mang lắp đạn.
Bạch Ngọc Đường chậm rãi ngồi xuống, nhìn ông, hai ánh mắt đối diện, mở miệng, “Nếu dùng phân tích chuyên nghiệp của con mèo mà nói, tay run vì do khẩn trương, mà toàn thân cũng đều run lên, nói cách khác, không chỉ có tay run, mà là toàn thân đều run rẩy, đồng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651798/quyen-14-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.