Chương trước
Chương sau
“Người chết?” Tất cả nhìn Công Tôn.

Bạch Ngọc Đường hơi nhướn mày, hỏi hắn, “Anh nói người chết bình thường?”

Công Tôn chớp mắt, “Người chết mà còn phân ra bình thường với không bình thường hả?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhìn Công Tôn, “Bởi vì biểu tình của anh, giống như nhìn thấy thi thể không bình thường, hơn nữa anh còn ở cùng anh hai…”

Khóe miệng Công Tôn khẽ rút, vuốt cằm cân nhắc, “Lại nói, cũng là do tên kia làm loạn, anh hai mấy cậu đúng thật là cần đi bái thần.”

“Liên quan tới anh hai?” Bạch Ngọc Đường mới hỏi xong, cửa cũng mở ra, Bạch Cẩm Đường bước vào, hình như mới rửa tay, vừa đi vừa dùng khăn lau, vẻ mặt hoang mang, “Tà môn nha, lần nào cũng vậy.”

“Xảy ra chuyện gì?”Triển Chiêu khó hiểu hỏi.

Triệu Tước cũng hiếu kì tiến tới.

Công Tôn nhìn nhìn Bạch Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường vươn tay sờ trán, nhìn Công Tôn, ý là — Hay là em nói đi.

Công Tôn mặt nhăn nhíu, bắt đầu giải thích, “Lúc nãy không phải chúng tôi đi uống rượu sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, đúng vậy, uống rượu xong sẽ loạn tính rồi làm chuyện gì gì đó… Hơn nữa mọi người đều rõ, Bạch Cẩm Đường cho Công Tôn uống rượu cũng chính vì hai chữ loạn tính kia.

“Uống rượu xong, thuận tiện làm chuyện đó đó một tí…” Công Tôn xoa cằm.

“Chuyện đó đó là chuyện gì?” Tất cả vẻ mặt ngây thơ, mở to mắt nhìn hai người.

Công Tôn xấu hổ.

Bạch Cẩm Đường nhìn trời, kéo Công Tôn qua, “Làm một lần ọi người xem liền biết chứ gì.”

“Ê!” Công Tôn rống lên một tiếng, nhưng đã không còn kịp nữa, Bạch Cẩm Đường một tay ấn hắn lên tường, mọi người đang chờ thưởng thức cảnh sinh động, nhưng Bạch Cẩm Đường lại dừng tay, chống tay lên tường nhìn mọi người, “Là như vầy.”

“Là như vầy?” Triệu Tước tức giận, “Kế tiếp đâu? Đã làm rồi sao không…”

Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu nắm tóc ông kéo một cái, “Chú nói bậy gì đó!”

“Tôi cũng đâu có cố ý.” Bạch Cẩm Đường trả lời, rất hợp tình hợp lý, có chút buồn bực, “Lãng phí một chai rượu ngon của ông!”

Mọi người vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn — Quả nhiên!

“Sau đó xảy ra chuyện gì?” Ở đây chỉ còn Bạch Ngọc Đường là giữ vững ý chí, hỏi Công Tôn.

Công Tôn chỉ vách tường phía sau mình, “Có thể là vừa lúc đụng trúng chỗ cần đụng, mảng tường bóc ra, một bàn tay đặt lên vai tôi, còn là thây khô.”

Mọi người nhịn không được rút khóe miệng — Khó trách sắc mặt đều thay đổi, bị cắt ngang húng thú mà còn rất kinh khủng.

“Anh nói bên trong vách tường có người chết?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Thi thể đâu?”

Công Tôn buông tay, “Còn trong tường, tôi đã khóa cửa phòng y tế lại rồi, tạm thời không có ai vào được.”

“Người chết trong bao lâu rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Công Tôn lắc đầu, “Tôi phải khám nghiệm tử thi mới biết được, bên trong vách tường có chút đặc biệt, sẽ có côn trùng cắn thi thể, cho nên không thể nhìn tình huống bên ngoài mà phán đoán được. Nhưng nhìn vẻ ngoài, thạch cao cũng bẩn, hẳn là đã lâu lắm rồi.”

“Trong vách tường của phòng y tế, phát hiện được một thi thể, đúng là kì lạ.” Triển Chiêu ngẩng đầu hỏi Triệu Tước, “Vụ lần này của chú có bao nhiêu án chưa giải quyết vậy?”

Triệu Tước nhanh chóng lắc đầu, “Cái này ta cũng lần đầu tiên nghe thấy đó!”

“Hay là chúng ta đi xem thử đi, lấy thi thể ra kiểm nghiệm một chút?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường có chút khó xử, “Nhưng mà… ở đây không thuộc phạm vi quản lý của chúng ta, nếu có vụ án giết người, hẳn là phải báo cho cảnh sát địa phương biết trước, nếu không sẽ phá hư hiện trường.”

Mọi người nhìn lẫn nhau, cũng phải.

“Nhưng mà…” Triệu Tước không nhanh không chậm nói, “Có lẽ sẽ bứt dây động rừng, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, làm không đến nơi đến chốn, còn bị Bao cục mắng…”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường khẽ rút.

Triển Chiêu vỗ hắn, “Cậu gọi điện hỏi Bao cục đi, bảo ông ấy nói với cảnh sát địa phương, chúng ta cũng có quyền lực giám sát và tiếp nhận các vụ án ở đây.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, móc điện thoại ra đưa cho Triệu Tước.

Triệu Tước cong khóe miệng, bấm số, nhấn loa ngoài.

Trong chốc lát, đầu dây bên kia truyền tới tiếng Bao Chửng, “Alo?”

“Hớ ni ~~”

“Phốc!”

Cách điện thoại, mọi người có thể nghe tiếng Bao Chửng phun nước sau đó là một tràng ho khù khụ, cả đám cùng mỉm cười — Quá đã!

Triệu Tước cười hì hì nói, “Chúng tôi phát hiện một thi thể.”

Bao Chửng thở dài, “Liên quan tới vụ đang điều tra?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Dạ.”

Bao Chửng trầm mặc một hồi, “Được rồi, các cậu cứ làm việc, tôi sẽ liên lạc với cảnh sát bên đó.”

Mọi người trong SCI vừa kinh hỉ vừa kinh ngạc — Sao Bao cục nói chuyện nhẹ nhàng vậy? Chẳng lẽ Triệu Tước nắm được nhược điểm của ông, cho nên nói gì nghe nấy?

“Ai nha, không hổ là Hắc Bánh Bao, quả nhiên biết tùy cơ ứng biến!” Triệu Tước trêu chọc Bao Chửng.

Bao Chửng bỗng nhiên cũng cười, học theo ngữ khí của Triệu Tước, “Thế cậu có biết cái gọi là tự chui đầu vào lưới không?”

“Cái gì?” Triệu Tước khó hiểu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, chợt nghe đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm lạnh như băng, “Thì ra ở thành phố T.”

Triệu Tước cả kinh, tóc dựng thẳng lên, “Vèo” một cái chạy ra trốn sau lưng Bạch Cẩm Đường.

Triển Chiêu vẻ mặt hồ nghi, ai lại lợi hại vậy, có thể dọa Triệu Tước sợ tới như vậy.

“Em chạy tới đó làm gì…” Nói còn chưa dứt lời, Bạch Cẩm Đường đã cúp điện thoại.

Tất cả mọi người nhìn Triệu Tước.

Chỉ thấy Triệu Tước vẻ mặt cầu xin, nắm tay áo Bạch Cẩm Đường, “Chết chắc rồi!”

Bạch Cẩm Đường bật cười, “Ai biểu chú vênh váo làm gì.”

Triệu Tước buồn bực, “Một chút kinh hỉ bất ngờ cũng không có! Cái đồ bánh bao đen thui một trứng kia!”

“Người kia là ai?” Triển Chiêu nghi hoặc, Triệu Tước sao lại như vậy, “Kinh hỉ bất ngờ cái gì?”

“Không.” Triệu Tước rầu rĩ xoay người, dẫn mọi người đi.

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lập tức chạy tới khoác tay lên bả vai Bạch Cẩm Đường, “Anh hai.”

Công Tôn tất nhiên bị Triển Chiêu kéo đi.

“Người kia là ai vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Bạch Cẩm Đường nhướn mày, “Qua vụ này mấy đứa sẽ biết.”

“Gần đây anh rất thân với Triệu Tước nha.” Bạch Ngọc Đường thuận miệng hỏi, “Không liên quan tới Bạch Diệp chứ?”

Bạch Cẩm Đường sửng sốt, sau đó lập tức bật cười, lắc đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Em nhỏ hơn anh sao trí nhớ kém quá vậy, Bạch Diệp đã chết rồi, em cũng nhìn thấy bia mộ mà.”

“Anh xác định?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nhưng Triệu Tước đã từng nói về Bạch Diệp với em, so với hình dung của mấy lão ba cũng không giống.”

Bạch Cẩm Đường gật đầu, không nói gì.

“Vậy anh cảm thấy, rốt cuộc là thế nào?” Bạch Ngọc Đường chưa từ bỏ ý định.

Bạch Cẩm Đường vỗ vỗ bả vai hắn, “Tóm lại là thế nào, thì em và anh vẫn là anh em.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hả?”

Bạch Cẩm Đường cười ảm đạm, “Em đừng chọc giận ba đó.”

Bạch Ngọc Đường mếu máo, nhìn đi nơi khác. Từ chuyện trước, Bạch Cẩm Đường đúng là có chút định kiến về Bạch Duẫn Văn, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng rõ ràng là né tránh, số lần về nhà càng ngày càng ít.

“Ông ấy không muốn anh nhớ lại, đúng là có đầy đủ lý do.” Bạch Cẩm Đường cười bất đắc dĩ.

“Vậy anh và Triệu Tước đang điều tra cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nói cho tụi em biết thì sẽ dễ tra hơn.”

“Mấu chốt thì anh cũng không biết.” Bạch Cẩm Đường lắc đầu, “Thật ra em và Triển Chiêu, có lẽ đã bước vào một con đường sai lầm.”

“Con đường sai lầm?”

Hai người phía sau, Triển Chiêu khó hiểu nhìn Công Tôn. Bạch Ngọc Đường ở phía trước ép hỏi Bạch Cẩm Đường, đương nhiên Triển Chiêu cũng không rảnh rỗi, ở phía sau ép cung Công Tôn.

Công Tôn chỉ trả lời, “Thật ra anh cũng hỏi Cẩm Đường, tại sao lại gạt mấy đứa, hắn lại nói, hai đứa đã bước vào một con đường sai lầm.”

Triển Chiêu khoanh tay, “Đó là cái gì?”

Công Tôn nhún vai, “Đơn giản mà nói, giống như những chuyện càng không cho hai đứa biết, hai đứa lại càng muốn biết…”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, tựa hồ đã hiểu.

Phía sau, Triệu Tước lộ ra nụ cười giảo hoạt.

“Meo!” một tiềng.

Mọi người xoay đầu lại.

Triệu Tước xấu hổ móc điện thoại ra, là tin nhắn. Lấy tiếng mèo kêu làm tiếng chuông đã sớm làm mọi người trong SCI nghe thành thói quen, một chút cũng không thấy lạ. Nhưng tiếng tin nhắn của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là thu của Lỗ Ban, lúc nó nằm úp sấp kêu một tiếng, thực manh. Tiếng di động của Triệu Tước lại không giống, nói ví dụ như tiếng tin nhắn của Bạch Trì là thu của mèo con, lúc nó tức giận. Của Triển Chiêu là thu lúc Lỗ Ban tạc mao, của Bao Chửng là lúc Lỗ Ban còn béo phệ. Mà cái này giống như Lỗ Ban bị nắm đuôi, tiếng kêu rất hung tàn.

Triệu Tước tùy tiện đưa cho Triển Chiêu, “Xem giùm ta hắn nhắn cái gì.”

Triệu Tước tò mò, mở di động ra xem, trên đó chỉ có một dòng ngắn ngủi — Mấy ngày nữa tôi tới, em phải thành thật cho tôi.



“Chỉ vậy thôi?” Triệu Tước nhìn sang.

Triển Chiêu giấu điện thoại đi không cho ông xem, “Chú nói rõ đi, tại sao chú lại sợ?”

“Ai nói ta sợ!” Triệu Tước không phục.

“Như vầy mà không phải sợ?” Triển Chiêu buồn cười, “Chú nhìn chú đi, cả tin nhắn cũng không dám coi.”

Triệu Tước thu di động, lầm bầm, “Ta sợ phiền phức thôi.”

“Ân…” Triển Chiêu suy nghĩ, “Muốn hỏi một vấn đề!”

“Cái gì?”

“Không, hai vấn đề.” Triển Chiêu vươn hai ngón tay, “Một, cái gọi là con đường sai lầm có phải ám chỉ nó rất rối loạn?”

Triệu Tước hơi nhướn mày, “Nga?”

“Tôi rất khó tưởng tượng, có chuyện gì mà chú, ba tôi, chú Bạch hơn nữa còn có Bao cục, nhiều người như vậy mà trải qua bao nhiêu năm vẫn không tra được. Càng thú vị hơn chính là trí nhớ của anh hai, bọn họ thà rằng xóa sạch trí nhớ của anh ấy cũng không muốn anh ấy khôi phục, tôi không cho là ký ức đó sẽ làm anh hai sợ hãi. Nếu có gì đó quan trọng cần phải bỏ đi, tính tới tính lui cũng chỉ có một, đó là rối loạn!”

Triệu Tước nhìn Triển Chiêu, “Tiếp đi.”

“Mọi người tốn rất nhiều thời gian mà không tra ra chân tướng, có thể nào vì mọi người cũng bị vây trong rối loạn, ký ức về vụ án năm đó, chính bản thân các chú cũng không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Cho nên các chú mới lựa chọn để lộ một ít manh mối cho chúng tôi, còn lại thì giấu hết. Bởi vì biết quá nhiều sẽ rất khó phân biệt, so với người cái gì cũng không biết sẽ càng thêm rối loạn.”

Triệu Tước nghe xong, che miệng cười.

Triển Chiêu nhíu mày, “Tôi đoán sai sao?”

Triệu Tước cười xong, thở dài, “Đúng là rất thông minh, nhanh như vậy đã mò ra được một chút.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Quả nhiên là vậy? Đó cũng chính là nguyên nhân chú hứng thú với tâm lý học, thôi miên và ám thị?”

Triệu Tước vươn một ngón tay, “Còn điều thứ hai?”

Triển Chiêu hé miệng, “Nếu tất cả đã rất rối loạn, thì chân tướng cũng chưa chắc là chân tướng, sự thật cũng chưa chắc là sự thật, vậy Bạch Diệp rốt cuộc có mấy người?”

Triệu Tước sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, thần sắc có chút quái dị.

Triển Chiêu khoanh tay, “Tại sao lại có người giống Ngọc Đường tới vậy, tôi thật sự vẫn luôn để ý.”

Triệu Tước ngậm miệng không nói, trầm mặc một lúc, sau đó ngáp một cái, “Nhóc đoán xem ở căn tin có bán cà chua xào trứng không?”

Triển Chiêu thấy ông chuyển đề tài, có chút tức giận, “Căn tin nào cũng có hết!”

Triệu Tước lẻn ra trốn phía sau Bạch Cẩm Đường, xoay đầu nhăn mặt nhìn Triển Chiêu, “Con mèo hung ác!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chỉ có thể hỏi tới đây, nhưng cũng không hỏi được gì, có chút tức giận, nhưng mà cũng không có cách.

Mọi người vào phòng y tế, đóng cửa lại… Liếc mắt liền thấy tường nứt một mảng lớn.

“Lớn vậy á?” Triệu Tước kinh ngạc nhìn Bạch Cẩm Đường, “Một cái đẩy thôi á?”

Bạch Cẩm Đường kéo kéo cà vạt — Chút lòng thành thôi!

“Trong tường có một cái lỗ?” Bạch Ngọc Đường đứng trước khoảng trống, nhìn vào trong. Chỉ thấy một cỗ thi thể trong tình trạng khô héo, nghiêng người, một tay vươn ra ngoài, cánh tay không trọn vẹn rách nát, da bọc xương, nhiều nếp nhăn khô vàng.

“Lại nói.” Công Tôn bước tới, ngửi ngửi tay thi thể, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy màu này trên thi thể người.”

“Người này có bệnh sao? Sao toàn thân đều vàng khè vậy?” Bạch Trì cũng ngửi thử, nắm mũi lại, “Còn có mùi lưu huỳnh nữa.”

“Lưu huỳnh…” Công Tôn cầm thùng dụng cụ, chuẩn bị đập thạch cao ra, lấy một ít làm bằng chứng, cũng thuận tiện thấy rõ thi thể kia.

Đại Đinh và Tiểu Đinh tới giúp.

Vừa mới đập một mảng tường, bên trong có gì đó màu đen trượt ra, mọi người tập trung nhìn, có chút buồn nôn.

“Tóc dài vậy sao?” Triển Chiêu kinh ngạc, chỉ thấy tóc của thi thể rất dài, dài tới gót chân luôn, hơn nữa cảm giác còn rất không tồi.

“Là nữ?” Bạch Trì hỏi.

“Tóc dài chưa chắc là nữ.” Công Tôn nhìn lông tóc, “Có lẽ sau khi chết mới dài ra, mọi người xem móng tay đi.”

Một đám vất vả ghé vào khe hẹp nhìn vào trong, xem tay người chết, móng tay dài tới dọa người, còn cong lại, ít nhất phải dài tới 40, 50cm.

“Đúng là sau khi chết, tóc và móng tay còn có thể mọc dài, nhưng mà dài thế này thì có chút không bình thường…” Triển Chiêu cũng thấy khó tin.

“Hiện tượng này đúng là không bình thường.” Công Tôn lắc đầu, cẩn thận nghiên cứu, “Có thể liên quan đến làn da màu vàng.”

Đang lúc thảo luận đột nhiên có người đập cửa.

Tất cả đều kinh hoảng.

Công Tôn ho khan một tiếng, “Ai vậy?”

“Bác sĩ, có sinh viên bị té xỉu, nhờ anh mau mau tới xem!” Thanh âm của một cô giáo truyền vào.

“Nga…” Công Tôn lập tức đứng dậy, tất cả có chút khó xử, gian phòng thì lớn, trong phòng lại nhiều người, quan trọng là có một thây khô. Cô giáo thì đứng ngoài cửa, mở cửa ra một cái liền thấy hết.

“Cô đưa sinh viên tới phòng bệnh bên cạnh đi, tôi lập tức tới ngay!” Công Tôn trả lời, Triển Chiêu ghé vào mắt mèo trên cửa, nhìn ra ngoài, thấy cô giáo và một nam sinh đang đỡ một người hình như đã ngất xỉu.

Triển Chiêu xoay đầu lại, nhìn mọi người, ý là đã đi rồi.

Công Tôn thay áo trắng ra ngoài, Triển Chiêu cũng kích động đuổi theo.

Bạch Ngọc Đường giữ chặt hắn, “Cậu đi theo làm gì?”

“Cô giáo đó chúng ta biết, vừa mới xem tư liệu hôm qua.” Triển Chiêu cười thần bí, “Chính là nữ sát thủ Tuyết Nhạn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.