Sau khi cuộc chiến của Triển Chiêu và Triệu Tước chấm dứt, cơm cũng đã ăn xong, mọi người chia làm hai nhóm, Bạch Cẩm Đường mang theo Công Tôn, Bạch Trì, Triệu Trinh và cặp song sinh, tới khe núi lớn tham quan.
Tần Âu, Lạc Thiên và Tưởng Bình ở lại canh giữ, Tưởng Bình cần thu thập một ít tài liệu để chạy thử máy móc.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì đi cùng Triệu Tước, tới nhà thờ, còn có Mã Hán và Triệu Hổ.
Triển Chiêu cầm bản đồ vẽ vẽ, “Đi nhà thờ nào?”
“Cái này.” Triệu Tước lấy ra một tấm hình, đưa cho Triển Chiêu nhìn.
Triển Chiêu cầm tấm hình, nhíu mày, “Đây là nhà thờ? Sao lại có màu đen? Hơn nữa cũng chẳng phải đầu củ hành!”
“Ân.” Triệu Tước gật đầu, “Một kiểu kiến trúc từ xa xưa.”
Bạch Ngọc Đường nhìn tấm hình chụp tòa giáo đường cũ kỹ, “Chỉ có hai tầng thôi sao? Nhỏ như vậy có khi nào bị phá rồi không?”
“Ân… Hẳn là vẫn còn.” Triệu Tước lầm bầm, “Rõ ràng năm ngoái hắn còn tới đó mà.”
“Hắn?” Triển Chiêu dựng thẳng hai lỗ tai, cảm thấy hứng thú, hỏi.
Triệu Tước mỉm cười, thần bí nói, “Năm nào hắn cũng tới… Năm nay vẫn chưa tới ngày.”
Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Năm nào cũng tới nhà thờ? Để viếng ai sao?”
Triệu Tước “Phốc” một tiếng, vươn tay vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Quả nhiên không giống, haha.”
Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Nói nửa ngày, rốt cuộc chú có biết đường không?” Triệu Hổ hỏi.
Triệu Tước suy nghĩ, “Không biết.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651762/quyen-14-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.