Đếm theo dãy hành lang hướng lên trên thì bệnh viện có tổng cộng hai tầng. Lối lên tầng sân thượng trên cùng có cửa sắt bị khóa, tầng hai hoàn toàn không hề thắp đèn, tối đen một mảnh. Từ bên trong căn phòng truyền ra những tiếng “kẽo cà kẽo kẹt” liên hồi, dường như là dây đèn bị gió táp đung đưa đung đưa.
Bạch Ngọc Đường dùng tay ra hiệu ọi người phân tán, triển khai kế hoạch. Lát nữa khi anh đi vào, Lạc Thiên và Tần Âu sẽ bám theo. Mã Hán và Triệu Hổ lập chốt chặn ở phía cửa, tuyệt đối không được để cho hắn chạy thoát!
Tất cả nhất trí gật đầu.
Triển Chiêu, Công Tôn và Bạch Trì là những người không có khả năng chống cự, lại có nguy cơ trở thành vật ngáng đường, vô tình giúp hung thủ bỏ trốn cho nên đều tự biết mình mà lui lại phía sau, tránh đi.
Bạch Ngọc Đường không hề rút súng vì dù sao, anh cũng là người đầu tiên tiến vào, trong hoàn cảnh tối mù nhìn còn không rõ, nếu như cầm súng trong tay mà đột nhiên có tình huống nào đó bất ngờ khiến tay cò cử động theo phản xạ thì sẽ rất nguy hiểm. Hoặc là lỡ như, bản thân anh bị cướp mất súng, toàn đội có thể sẽ rơi vào tình trạng bị khống chế, ép buộc.
Tay nắm chắc bên hông, Bạch Ngọc Đường tiến vào.
Bốn phía tối mờ nhưng chưa đến mức không phân rõ nổi đồ đạc xung quanh. Bên ngoài, mây đen dày đặc cản lại ánh sáng khiến người ta quên mất mặt trời vẫn còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651727/quyen-13-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.