Đường tới sân bay không tính là xa, nhưng ai cũng thấy dài dằng dặc, nhất là Triển Chiêu, anh hiện tại đang vội vã muốn nhìn thấy tài liệu nghiên cứu của Triệu Tước năm đó, một giây cũng không chờ được!
Xe cuối cùng cũng dừng lại phía ngoài sân bay, Triển Chiêu xuống xe chạy lại, bị Bao Chửng bắt được, “Không muốn sống nữa hả?!”
Triển Chiêu không tin tưởng liếc liếc Bao Chửng.
“Khụ khụ.” Bao Chửng ho khan một tiếng, “Cháu không cần nghi thần nghi quỷ, chuyện này ta sẽ không thông tri cho Khải Thiên với Duẫn Văn … Chờ thứ đó lấy ra rồi sẽ cho cháu coi đầu tiên, giờ cháu ở đây chờ cho ta!”
“Có thật không?” Triển Chiêu vừa mừng vừa sợ, anh quả thực đang sợ hãi như lần tóm được Lý Dĩnh, đã đứng ngay trước mắt mà vẫn không giữ được.
Bao Chửng có chút bất đắc dĩ, “Thứ Triệu Tước giấu trừ cháu ra ai thấy cũng vô dụng thôi.”
Bạch Ngọc Đường thấy Tần Âu đã cùng Trần Mật ôm quả bom đến giữa sân bay, khẽ nhíu mày, “Không biết trong rương còn có cái gì, Tần Âu cứ tháo ra thế không biết có nguy hiểm gì không?”
Bạch Ngọc Đường nói xong, mọi người không khỏi có chút khẩn trương.
Đích xác, quả bom này thế nhưng đối phương đã tìm rất nhiều chuyên gia vẫn phá không xong … Mặt khác, bản thân Trần Mật kia còn có không ít bí ẩn, hắn dĩ nhiên là anh trai cùng cha khác mẹ với Trần Du, vậy lão Trần có biết đến sự tồn tại của hắn hay không đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651593/quyen-11-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.