Sáng sớm, Triển Khải Thiên đỗ xe vào tầng hầm toà nhà chính pháp, cầm bao công văn bước vào thang máy. Điện thoại di động đột nhiên rung lên, ông ấn vào phím 7 nơi phòng làm việc của mình rồi lấy điện thoại ra xem.
Trên màn hình chỉ có một câu, đọc xong, ông nhíu mày, cất điện thoại đi … Cùng lúc đó, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Ra khỏi thang máy, Triển Khải Thiên mở cửa phòng làm việc của mình, bước vào, đóng lại, sau khi đặt bao công văn lên bàn làm việc, ông mở miệng hỏi, “Tới rồi sao không lên tiếng?”
Bên cạnh cánh cửa phòng đã đóng lại, có một người đang đứng, áo sơmi trắng, quần tây trang đen, so với vẻ chỉn chu chỉnh tề vốn có, thì lúc này có chút mất trật tự cùng tùy ý.
“Hết bệnh rồi?” Triển Khải Thiên quay đầu lại nhìn hắn, “Sao lại chạy đến đây?”
Đối phương không nói gì.
Triển Khải Thiên bất đắc dĩ, cầm điện thoại lên, “Chú gọi cho Ngọc Đường đến đón cháu.”
“Cùm cụp” một tiếng, cửa bị khoá lại.
Triển Khải Thiên cầm ống nghe lên thì phát hiện bên trong không có bất kì thanh âm nào, cúi đầu vừa nhìn, thì thấy dây điện thoại đã bị cắt đứt.
“Cháu chuẩn bị mưu sát chú sao?” Buông điện thoại, Triển Khải Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn người trước mắt đang chậm rãi đến bên sô pha ngồi xuống, “Cẩm Đường?”
Người đang ngồi trên sô pha, giương mắt nhìn Triển Khải Thiên, chính là Bạch Cẩm Đường.
Một lúc lâu sau, anh mới mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651582/quyen-11-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.