Dương Phàm ở trong phòng Công Tôn đến tận trưa, sau khi huyên thuyên một hồi thì thoải mái hơn rất nhiều, nói xong lời cuối cùng, Công Tôn có chút mệt rã rời, Dương Phàm nhìn hắn, hỏi, “Anh có … đề nghị gì không?”
Công Tôn thở dài, “Cậu thương hắn muốn chết, tôi còn có thể đề nghị gì nữa a?”
Dương Phàm chẳng hiểu gì cả.
“Trực tiếp tỏ tình đánh bất tỉnh rồi lôi đi kết hôn đi.” Công Tôn ngáp một cái, “Đều là đàn ông phải nhẫn cái gì a? Cậu muốn súng không? Tôi đi mượn về cho.”
Dương Phàm bất đắc dĩ, “Tôi… chắc đánh không lại hắn đâu.”
Công Tôn nhướn nhướn, “Vậy đánh thuốc hắn!”
“Ít giỡn đi.”Dương Phàm liếc Công Tôn, “Anh đã dùng qua chiêu này?”
Công Tôn nheo mắt, “Lão tử không làm hắn cũng động dục mỗi ngày!”
Dương Phàm nghe xong phì cười, lại nhìn Công Tôn, hỏi, “Tâm tình anh hình như không tốt?”
Công Tôn ngồi xuống, khẽ cắn môi, “Ông nội nó, bày đặt diễn phim Hàn!”
“A?”Dương Phàm chẳng hiểu gì cả, sau đó, lại biến thành Công Tôn đem Dương Phàm thành thùng rác để trút nỗi lòng, Dương Phàm khiếp sợ, “Thực sự mất trí nhớ a?”
Công Tôn bĩu môi, “Đúng vậy!”
“Tôi trước đây ở khoa não, từng gặp qua người bị mất ký ức ngắn hạn, việc khôi phục lại rất phiền phức.” Dương Phàm nói, “Bất quá, tiến sĩ Triển kia không phải rất am hiểu tâm lý ám thị sao?”
Công Tôn gật đầu, hỏi, “Cậu muốn nói là, để cậu ấy thôi miên hoặc ám thị để hắn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651565/quyen-11-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.