Kẻ đánh lén đã bị bắt, nhưng sắc mặt của Bạch Cẩm Đường vẫn rất khó xem.
Triển Chiêu vừa gọi điện thoại lại, Tần Âu ở đầu dây bên kia cũng nghe được tiếng nổ, Triển Chiêu hỏi hắn địa chỉ cụ thể.
“Công viên nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói địa chỉ xong, chợt nghe Trần Du xông đến hỏi, “A! Hỏi hắn xem có người chết không!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, sau khi hỏi Tần Âu, nói lại với Trần Du là không có ai chết, trên mặt Trần Du mới có thêm chút huyết sắc.
Lạc Thiên áp giải người nọ về SCI trước, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến công viên, đưa theo cả Trần Du.
Cổng công viên, tụ tập rất nhiều người, lúc xe của Bạch Ngọc Đường bọn họ tới nơi, Ngải Hổ đã chờ sẵn ở đó, xe cứu thương cũng đã đậu trước cổng, cảnh sát giao thông đang điều khiển phương tiện đi lại.
“Công viên quá gần đường cái.”Triển Chiêu nhìn đoàn người đang tụ tập ven đường, nói, “Đã tạo thành độ hỗn loạn nhất định.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, dừng xe bước xuống.
Cảnh sát đang kéo hoàng tuyến, Triển Chiêu liếc mắt thấy phía sau hoàng tuyến, có mấy cụ già đang ngồi.
“Ông nội!”
Trần Du liếc mắt thấy lão Trần, chạy vội qua.
“Ui, cháu cũng tới?” Ông cụ có chút giật mình.
“Đội trưởng.”
Ngải Hổ chạy ra, “Các anh sao lại tới? Tôi còn tưởng án này là của tổ phá bom chứ”
“Có người gọi điện cho bọn tôi.”Bạch Ngọc Đường nói, “Người gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651554/quyen-11-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.