Ăn cơm xong, Eugene trước tiên mang mọi người đến một nơi na ná salon trang điểm, ra ngoài đón tiếp là một người ngoại quốc tuổi còn rất trẻ, tóc vàng mắt xanh da trắng, nhìn qua chẳng khác nào một con búp bê.
Eugene giới thiệu, “Đây là Aifen, một nhà tạo mẫu rất nổi tiếng.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi, “Mang bọn tôi tới đây làm gì?”
Aifen quan sát mọi người một chút, không khỏi tán thán, “Eugene, thảo nào dạo này suốt ngày Leonard nói cậu có tư tâm, hoá ra là do ở nơi này có quen nhiều mỹ nam tử vậy.”
Eugene cười, nói với hai anh em nhà họ Bạch mặt đang dần đen lại, “Những người khác thì không sao, nhưng mấy người lại là cảnh sát, nên hoá trang sơ đi, không lại bị nhận ra.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lập tức minh bạch, nếu cứ để thế, rất nhiều người sẽ nhận được bọn họ a.
“Có khi nào hoá trang rồi vẫn bị nhận ra không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Aifen lại nở nụ cười, nói, “Cái gọi là hoá trang bất quá chỉ là cải biến tạo hình mà thôi, một người đã qua cải biến tạo hình, sẽ làm cho người khác nhìn vào thấy khác hoàn toàn, cũng không cần dính râu giả các loại, này bất quá là lừa gạt thị giác mà thôi.” Nói xong, ý bảo Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ngồi xuống, quay gương lại bắt đầu hoá trang.
Người thứ nhất bị xử lý là Bạch Ngọc Đường, Aifen làm rối tóc anh lên, làm một kiểu tóc rất đường hoàng, điều này làm cho Bạch Ngọc Đường vốn có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ cùng khiết phích vô cùng nặng phi thường khó chịu, mặt khác, Aifen đưa cho anh một chiếc áo da màu đen để anh mặc vào.
Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy áo đen lập tức thấy đau đầu… Anh cũng không phải là không thể mặc màu đen, chỉ là mặc vào liền thấy toàn thân vô cùng bứt rứt.
Bất quá Bạch Ngọc Đường càng không được tự nhiên, người khác nhìn càng thấy thuận mắt, Bạch Ngọc Đường tướng mạo vốn tương đối đường hoàng, lại đẹp trai đến chói mắt, ngay cả khi một thân trắng toát cũng mang đến chút cảm giác bá đạo, lúc anh mặc vào chiếc áo đen, thoạt nhìn còn dẫn theo vài phân tà khí.
Mọi người lắc đầu, tướng mạo của Bạch Ngọc Đường chính là rất có hại, khuôn mặt này, vừa nhìn ai cũng nghĩ đó là một anh chàng thời thượng, một củ cải hoa tâm, nghề nghiệp thì hẳn là một diễn viên hoặc người mẫu các loại, nói chung tuyệt đối không ai nghĩ đến đội trưởng đội cảnh sát, lại là một tình thánh.
Phải bội phục kỹ thuật của Aifen, Bạch Ngọc Đường vừa đổi kiểu tóc đổi y phục xong, đứng lên đi về phía mọi người, quả thực như biến thành người khác, nếu như không phải người quen, giờ mà gặp trên đường chắc chắn không dám nhận bừa.
Tự mình soi soi cái gương, cũng gật đầu, nghĩ không tồi, tỷ lệ bị nhận ra hẳn là không lớn.
Người thứ hai là Công Tôn, Aifen đội cho hắn một bộ tóc dài, đổi cái kính không gọng thành kính gọng đen, mặc vào một chiếc áo sơ mi đen, thoạt nhìn, thiếu đi vài phần nhã nhặn, nhiều lên vài phần hoang dã.
Bạch Cẩm Đường khẽ nhíu mày, bước lên một bước, đem ba cúc áo đang phanh ra trước ngực Công Tôn cài vào mất hai cái. Hơi nheo mắt lại … địa phương này nếu rất phức tạp, Công Tôn cứ cái dạng này mà đi vào phỏng chừng sẽ rước không ít phiền phức.
Aifen nhìn Bạch Cẩm Đường một chút, có chút bất đắc dĩ nói, “Anh khí chất quá mạnh mẽ ác liệt, không có cách nào hoá trang.”
Bạch Cẩm Đường có chút không rõ, nhìn Aifen, hỏi, “Có ý gì?”
“Chính là hết thuốc chữa đó.” Eugene xen mồm, “Ngay cả hoá trang cũng cứu không được, đại ca anh khí thế quá dữ dội rồi đó.”
Cặp song sinh ở bên cạnh cười trộm, lập tức nhận được ánh mắt lạnh lùng của Bạch Cẩm Đường, vội vã trốn qua một bên… Ngực có chút buồn bực, Bạch Cẩm Đường đã lâu lắm rồi không ở cùng xã hội đen, sao vẫn còn cái khí thế này a?
Aifen cười cười, nói với Bạch Cẩm Đường, “Đáng tiếc tôi thích đàn ông già một chút… Anh nếu là năm mươi tuổi, vậy là cực phẩm rồi, trên người lại có loại khí chất tôi thích nhất nữa chứ.”
Mọi người trên dưới nhìn Aifen, thấy y bất quá hơn hai mươi tuổi, không nghĩ tới sẽ thích đối tượng cấp cha chú này… không đúng, Aifen là nam mà… Tuy rằng cái này không phải trọng điểm.
“Khí chất gì cơ?” Công Tôn tò mò.
Aifen cười cười, nói, “Khí chất của một phụ huynh.”
Bạch Cẩm Đường nhướn mày, cặp song sinh cúi đầu… Ngẫm lại thấy thật kinh khủng a!
Lúc này, Eugene lột áo sơ mi hoa ra, mặc vào một chiếc áo trắng, tóc hồng cũng nhuộm thành tóc đen, cột nhỏng lên, nhìn rất văn nhã lịch sự, như là một người hoàn toàn khác.
Cặp song sinh lại bị hoá trang thành style loè loẹt của Eugene.
Tiểu Đinh ôm Đại Đinh gào khóc, “Đáng ghét, em không muốn làm súp lơ!”
Eugene ở một bên mí mắt giật giật
Người cuối cùng chính là Triển Chiêu, Aifen trên dưới nhìn Triển Chiêu một chút, cười nói, “Ừm… Đây là khuôn mặt đẹp nhất từ khi sinh ra tới giờ tôi được thấy đó.”
Triển Chiêu cũng không có biểu hiện gì, từ khi đến đây hình như trong lòng anh có tâm sự gì đó, nhìn Aifen chuẩn bị làm ình, anh nói, “Có thể làm cho tôi trong bệnh bệnh một chút không?”
“A?” Aifen sửng sốt, mọi người không rõ ý tứ của Triển Chiêu lắm, “Bệnh bệnh?”
“Ừm.” Triển Chiêu gật đầu, nói Aifen nói, “Cảm giác như thấy một người bị tâm thần phân liệt á, có thể lý giải không?”
Aifen như còn hơi lờ mờ, suy nghĩ một hồi rồi hỏi, “Chính là loại sát thủ biến thái hay có trong phim Hollywood?”
“Không sai.” Triển Chiêu vui vẻ gật đầu, cho nên mới nói, năng lực lý giải tốt sẽ có thể hiểu được tất cả mọi lời giải thích.
Aifen nhướn mày, như là đã hiểu ra, để Triển Chiêu ngồi xuống, gạt hết tóc của anh ra phía sau tai, sau đó dùng một ít phấn chuyên dụng, làm ặt anh trắng lên một chút.
Cặp song sinh đến gần nhìn nhìn rồi nói, “Cha, thật là, da sáng quá nha.”
“Đúng đó, mấy mĩ nữ cùng lắm cũng chỉ đến mức này thôi.” Đại Đinh ngắm Bạch Ngọc Đường, lại nói, “Tiểu Bạch cũng không tồi a.”
Tiểu Đinh chọc chọc Triển Chiêu, hỏi, “Chiêu a, da mặt cậu sao đẹp quá vậy?”
Triển Chiêu liếc hắn, “Ít rửa mặt là được.”
Tiểu Đinh khóe miệng co rút, Đại Đinh cũng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bạch đội trưởng, tay cậu được bảo dưỡng không tồi a, bình thường đều làm gì mới được thế á?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, nói, “Siêng rửa chén thì tốt rồi.”
Mọi người không nói gì.
Tiểu Đinh cùng Đại Đinh nhăn mặt nhăn mũi, lui đến góc tường lẩm bẩm, “Hay lắm, được trời cho thì giỏi sao, đắc ý cái gì …” Đang nói chuyện, hai người liền để ý sang Công Tôn, liền hỏi, “Đại tẩu… Sắc mặt tẩu càng ngày càng rạng rỡ nha…”
Hai người còn chưa hỏi xong, chợt nghe Bạch Cẩm Đường nói, “Mỗi đêm đều làm liền…” Nói còn chưa dứt lời, Công Tôn liếc ngang qua, Bạch Cẩm Đường im bặt, ho khan một tiếng, xoay mặt nhìn nơi khác.
Cặp song sinh cả kinh mở to hai mắt —— Công Tôn đúng là Công Tôn, chỉ với một ánh mắt đã có thể làm cho Bạch Cẩm Đường câm miệng! Trời ơi!
Đúng lúc này, chợt nghe đáo Eugene huýt sáo, mọi người quay đầu lại nhìn qua, thì thấy Triển Chiêu đã chuẩn bị xong rồi, vừa quay người lại, mọi người nhịn không được đều nhíu mày.
Sự tuấn mỹ của Triển Chiêu bất luận trang phục nào cũng không thể che lấp được, chỉ là, anh trong lúc này, dưới sự trợ giúp của y phục, có vẻ gầy gò dị thường, sắc mặt tái nhợt, môi không chút máu, thoạt nhìn như đang bị bệnh, đặc biệt là bọng mắt phía dưới đặc biệt đen cùng viền mắt đỏ hồng, còn có kính sát tròng tạo nên hiệu ứng như có tơ máu đỏ quạch … Vừa nhìn đã thấy người này phải chịu đủ mất ngủ dằn vặt cùng căng thẳng thần kinh.
Triển Chiêu thấy ánh mắt của mọi người, đại khái cũng minh bạch lần hoá trang này rất thành công, nhưng cũng hỏi, “Thế nào?” Rồi tự mình quay lại soi gương.
“Miêu Nhi, thứ này lát nữa tẩy có sạch được không?” Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng hỏi, cậu ấy như vậy vừa làm cho người ta thương tiếc, vừa gây ra cảm giác bệnh đã đến mức xấu nhất rồi.
Aifen đưa cho anh một lọ nước tẩy trang, nói, “Các anh sau khi trở về, dùng cái này tẩy đi, rồi dùng nước ấm lau một chút là được.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhận lấy thứ đó.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, vươn cổ tay trái ra, đưa cho Aifen, “Giúp tôi làm vài vết sẹo được không? Kiểu như tự sát á.”
Aifen sửng sốt, rất nhanh gật đầu, “Không có gì.”
Nói xong, hắn đi vào bên trong lấy ra một hòm nhỏ, sau đó cầm lấy cánh tay Triển Chiêu loay hoay một lúc, khoảng nửa tiếng sau, trên cổ tay Triển Chiêu, xuất hiện hai vết sẹo mảnh nhưng rất rõ ràng, ai nhìn thấy đều run rẩy trong lòng.
Mọi người vì tay nghề của Aifen mà kính nể không ngớt, cùng nhau cảm ơn y, rồi cáo từ rời đi. Aifen tiễn mọi người tới cửa, còn nói sau này có chuyện gì cần giúp cứ đến tìm hắn, nếu không tiện, hắn có thể phục vụ tận nơi. Đương nhiên, chi tiền cuối cùng vẫn là Bạch Cẩm Đường, đồng thời còn để lại một khoản tiển boa rất xa xỉ, mọi người tán thán… Bạch đại ca thật phóng khoáng.
Ngồi trên xe, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu muốn làm gì?”
Triển Chiêu cười cười, “Làm bộ thất thường, để những người đó sản sinh hứng thú với chúng ta, đến lúc đó sẽ càng lấy được nhiều đầu mối.”
Triển Chiêu thoáng tự hỏi một lúc, rồi nói, “Người như Hứa Hữu, là có thể gặp nhưng không thể cầu.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu đồng ý, “Đúng vậy.”
“Muốn sản sinh loại đa nhân cách này, vốn tỷ lệ cũng rất thấp, đại khái toàn bộ thành phố S cũng không có được bao nhiêu người, Hứa Hữu là chiêu bài đặc biệt mà bọn họ tung ra … Giờ đột nhiên mất đi, hẳn là đối với tổ chức của bọn họ có tổn thất nhất định. Bọn họ chắc chắn có nhu cầu muốn nhanh chóng tìm ra những người như Hứa Hữu, cho nên chúng ta xuất hiện lúc này là vừa đẹp!”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Tôi biết chủ ý này không tồi, nhưng… tôi sợ cậu gặp nguy hiểm, không bằng để tôi đi.”
“Yên tâm.” Triển Chiêu cười nói, “Mới lần đầu tiên cùng lắm là hiểu rõ, bọn họ nếu thực sự muốn mời tôi, vậy đây là chuyện tốt. Đến lúc đó tất nhiên sẽ có lần gặp gỡ tiếp theo, chúng ta có thể chuẩn bị vây bắt!”
Thấy Bạch Ngọc Đường vẫn trưng vẻ mặt lo lắng như cũ, Triển Chiêu đành tiếp tục, “Ngọc Đường, đừng thấy án tử lần này quá trình tương đối phức tạp, động cơ cũng không rõ ràng, thế nhưng ý nghĩ lại khá đơn giản … Chúng ta muốn tìm là địa điểm cùng người giật dây tổ chức kia. Bắt được thành viên của bọn họ rồi, mục đích cùng ý đồ tự nhiên sẽ trở nên rõ ràng, tổ chức này không tiếc trả giá nhiều thành viên như vậy, chứng tỏ bọn họ đang muốn xúc tiến một bước nữa trong kế hoạch, chúng ta nên nhanh chóng hành động, nếu không sẽ chết càng nhiều người.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cậu nói cũng đúng.”
Triển Chiêu vỗ vỗ vai anh, “Cậu có thể giả trang thành tình nhân của tôi, đến lúc đó tôi còn muốn cậu phối hợp đóng kịch với tôi a.”
Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa cười, “Giả trang? Tôi còn phải giả trang sao?”
Triển Chiêu cũng cười, Eugene ngồi phía sau ngoắc ngoắc hai người, “Nè, hai ngươi đừng xem tôi là không khí được không? Tôi đang ngồi đây a.”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn một cái, hỏi, “Chúng ta phải đi đến đâu?”
“Một hộp đêm của thành phố S.” Eugene nói, “Tên là Lan Quý Nhân.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nghe rất bình thường a.”
“Hắc hắc.” Eugene gật đầu, nói, “Là vô cùng bình thường a, khu vực đó cũng rất phồn hoa, bên trong long xà hỗn tạp, loại người nào cũng có, ngầm trong lòng đất vài tầng, từ cao nhã đến thấp kém, quả thực chính là một đô thị phồn hoa thu nhỏ.”
“Này đúng là một nơi hoàn hảo để tìm thành viên mới.” Triển Chiêu mỉm cười gật đầu, lẩm bẩm, “Chúng ta phải diễn kịch cho thật tốt, dẫn dụ cá lớn vào tròng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]