Mã Hán cho người vây kín cả toà nhà, bắt đầu kiểm tra từng tầng một.
Bạch Ngọc Đường đứng ở sân thượng tầng năm, nhìn xuống dưới, bốn tầng dưới đều bị một tấm bạt che mưa nhô ra cản lại, không thể nhìn ra tình hình bên dưới… Hơn nữa vừa nãy lúc hắc y nhân kia nhảy xuống thì, cũng không đụng vào tấm bạt che mưa này, nói cách khác hắn nhảy ra bên ngoài, sau đó liền biến mất, có khả năng này sao? Nhảy ra khỏi tầng năm, rồi giữa đường quẹo vào một tầng khác? Mọi người đều lộ ra vẻ hoài nghi.
“Hay là có cơ quan gì nhỉ.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triển Chiêu cũng gật đầu.
Lúc này, Mã Hán cũng chạy lên, đưa cho Bạch Ngọc Đường một sợi dây thừng, “Đội trưởng.”
Bạch Ngọc Đường đem sợi dây cột vào hông, Triển Chiêu liền hỏi, “Nè, cậu làm gì đó?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Xuống xem sao.”
Triển Chiêu có chút khẩn trương, nhìn nhìn sợi dây một chút, hỏi, “Tự cậu xuống? Chỉ bằng sợi dây này?”
Bạch Ngọc Đường thấy anh khẩn trương, nhịn không được nở nụ cười, “Bằng không tôi đeo thêm một cây dù nha?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ trừng anh, “Còn có tâm tư để nói giỡn à?”
“Xem hắn đang làm trò gì ấy mà!” Bạch Ngọc Đường nói xong, đưa cho Lạc Thiên cầm một đầu dây.
Lạc Thiên nắm lấy, khống chế tốc độ đi xuống, Mã Hán cùng Triệu Hổ cũng nắm lấy sợi dây, sợi dây này vừa dài bằng toà nhà, bởi vậy chỉ cần hai người không buông tay, Bạch Ngọc Đường có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651500/quyen-10-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.