Sau đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dưới sự chỉ dẫn của Trầm Trọng Nguyên và Liễu Thanh đi tới những hiện trường còn lại.
Những nơi này đều có một điểm chung duy nhất, đó là —— hẻo lánh, hoang vắng, rất thưa người.
Trên mặt đất còn đọng lại một vũng máu lớn, chứng tỏ hung thủ đã ở đây trực tiếp giết người.
“Các cậu tra xét lâu như vậy, có thấy đầu mối nào không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Trầm Trọng Nguyên và Liễu Thanh đều cúi đầu không nói —— không hề tiến triển. Bất quá cũng không trách được hai người, họ không được phép tham dự điều tra, chỉ có thể lén làm … tư liệu pháp y, ảnh chụp, chứng cứ, đều không được nhìn thấy.
“Đúng rồi.” Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến, liền hỏi Liễu Thanh, “Báo cáo nói rằng cậu phạm sai lầm làm mất đầu mối… Là đầu mối gì a?”
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên nhìn nhau, rồi nói, “Trước người của đội hình cảnh tìm được một kẻ tình nghi, đó là một người cung cấp thông tin, chúng tôi rất cần có tin tức nên đã nhờ gã hỗ trợ hỏi thăm đầu mối, nên gã mới tới vùng này để hành động. Vừa vặn người của đội hình cảnh ở đây bố trí cơ sở ngầm thì tưởng gã là hung thủ, liền phái người đi bắt … Gã nếu bị bắt rồi lại thả ra thì rất phiền phức, cho nên bọn tôi đứng ra giúp gã đào tẩu.”
“Nga.” Bạch Trì gật đầu hỏi, “Vậy sau này không giải thích cho rõ ràng sao?”
“Nói.” Trầm Trọng Nguyên nói, “Chỉ là… vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651475/quyen-10-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.