Chương trước
Chương sau
Nghỉ hè ngày nào đó.

Bé Bạch Ngọc Đường như cũ sáng sớm trở dậy, thay quần áo trắng tinh tươm, đi ra ngoài đến gõ cửa nhà bé Triển Chiêu sát vách.

Tay còn chưa kịp chạm vào cửa, đã thấy mama Triển gia vội vã mở cửa chạy ra ngoài, thiếu chút nữa dụng trúng bé Bạch Ngọc Đường.

“Dì?” Bé Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn mama Triển gia, sao lại vội vàng thế?

“Ngọc Đường a!” Mama Triển gia nói, “Tìm Chiêu Chiêu chơi sao? Ngày hôm nay Chiêu Chiêu không chơi với cháu được.”

“Vì sao vậy?” Bé Bạch Ngọc Đường biểu thị kháng nghị, “Bọn cháu sáng nay phải đi ra ngoài, cậu ấy nói muốn cháu cùng cậu ấy đi mua sách.”

“Chiêu Chiêu bị bệnh.” Mama Triển gia ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu bé Bạch Ngọc Đường, nói, “Cháu về nhà trước đi, dì đi gọi bác sĩ, lập tức trở về, dì còn phải đi mua thuốc.”

“Miêu Miêu bị bệnh sao? Cháu muốn đi thăm cậu ấy.” Bé Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt.

“Không được a.” Triển gia mụ mụ nói, “Lỡ đâu cháu bị truyền nhiễm thì sao?”

Bé Bạch Ngọc Đường vỗ ngực, nói, “Cháu không sợ!” Vừa nói, vừa kéo bà Triển ra, nói, “Dì đi nhanh đi, dì yên tâm, cháu ở cùng Miêu Miêu là được rồi!”

“Ừ.” Triển gia mụ mụ xoay người chạy đi.

Bé Bạch Ngọc Đường vào nhà bé Triển Chiêu, đóng lại cửa, chạy tới phòng ngủ của Triển Chiêu.

Đi vào vừa nhìn, chỉ thấy bé Triển Chiêu bọc tầng tầng chăn bông nhỏ, trong tay ôm một con chuột bạch mập mạp bé thích nhất, mặt đỏ hồng nằm ở đó.

“Miêu Miêu.” Bé Bạch Ngọc Đường vươn qua kêu bé Triển Chiêu một tiếng.

Bé Triển Chiêu chậm rãi mở mắt, mắt to lóng lánh nước nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một chút, há miệng, nói không ra lời, khụ khụ ho khan hai tiếng.

Bé Bạch Ngọc Đường mếu máo, nhìn một chút cái chén trên bàn, hỏi bé Triển Chiêu, “Miêu Miêu, khát không a?”

Bé Triển Chiêu thương cảm gật đầu, bé Bạch Ngọc Đường lấy cái chén qua, dùng muỗng nhỏ múc nước, cẩn thận từng chút đút cho bé Triển Chiêu uống, bé Triển Chiêu uống hai ngụm, lại ôm con chuột bạch mập mạp rầu rĩ bắt đầu ngủ.

Bé Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, vươn qua nói, Miêu Miêu, mình nghe nói, thơm một chút thì sẽ hết cảm mạo.

Bé Triển Chiêu mở mắt nhìn một chút, bé Bạch Ngọc Đường cầm lấy tay bé vươn qua, “chụt” một tiếng trên cái má mũm mĩm của bé Triển Chiêu, nói, “Thơm này, ngày mai sẽ hết rồi!”

Bé Triển Chiêu thấy Bé Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm, cũng cười, gật đầu, nghèn nghẹn giọng nói, “Ừm.”

Sau một lát, bà Triển mua thuốc, mang theo bác sĩ đã trở về, khám bệnh cho bé Triển Chiêu.

Sau đó, bé Bạch Ngọc Đường bò đến bên cạnh bé Triển Chiêu, cùng nhau ngủ.

Bé Triển Chiêu uống thuốc xong bọc chăn lại đổ mồ hôi, bé Bạch Ngọc Đường phụ trách không cho bé đá chăn ra!



Ngày thứ hai, bé Triển Chiêu đỡ bệnh, có thể ngồi ăn, Bé Bạch Ngọc Đường pha trò cho bé, “Ngốc ngốc, Miêu Miêu thật vô dụng!”



Ngày thứ ba.

Bé Triển Chiêu ghé vào bên người bé Bạch Ngọc Đường bọc chăn đổ mồ hôi hạ sốt, giúp bé chặn chăn, nói, “Cậu mới thật ngốc đó, chuột bạch.”

Bé Bạch Ngọc Đường nghẹn giọng, nói, “Không phải a… A, hắt xì…”

“Ai.” Bé Triển Chiêu thở dài, vươn qua, nói, “Thơm hình như thực sự có hiệu quả… Mình cũng thơm cậu một cái a, ngày mai là khỏi rồi!”

Lá la
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.