Lúc này, đã gần chạng vạng, giọng già nua của chú Thất với ý tứ không rõ ràng nói ra câu, “Không phải người”, khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng vô thức cảm thấy sau lưng gió lạnh từng cơn.
Từ Bảo nuốt nước bọt, nói với chú Thất, “Chú, không phải người thì là cái gì a?”
“À… Chuyện đã rất lâu trước đây.” Ông lão thở dài, nói rồi, tìm cái ghế mây ngồi xuống, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng lấy hai cái ghế nhỏ ra ngồi, nghe lão nhân giảng giải.
“Nói như thế nào đây… Có lẽ là chuyện đã năm sáu mươi năm trước rồi.”Ông lão ngồi trên ghế, bắt đầu nhớ lại.”
“Đã lâu như vậy?” Triển Chiêu có chút giật mình, “Khi đó không phải vừa mới giải phóng sao?”
“Ừ.” Ông lão gật đầu, “Tình hình cũng không tốt lắm, khi đó, cũng là do sợ chiến tranh, tất cả mọi người tổ chức thành đội dân binh.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều gật đầu, tuy rằng đoạn thời gian ấy cách bọn họ rất xa xôi, thế nhưng dù sao cha mẹ và ông bà đều là từ năm đó trưởng thành, có rất nhiều chuyện bọn họ đã nghe nói qua.
“Tổ chức dân binh đội, lúc đó vũ khí còn chưa được quản lý, chúng tôi ai cũng có súng, tôi khi đó vốn phải kháng chiến chống viện trợ từ Mỹ tới, đạp xe đến cạnh bờ sông Áp Lục [1], chiến tranh thắng lợi, sau khi trở về, cũng coi như một lão binh có tham gia vài cuộc chiến tranh, trong thôn người như vậy không nhiều lắm, tôi được xem như đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651405/quyen-9-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.