Trong gian phòng hắc ám, chiếc đồng hồ trên tường tích ta tích tắc từng tiếng một, trên trần chỉ độc một cái đèn vàng đung đưa, nói đúng ra, là một sợi dây điện được thòng xuống nối với cái bóng đèn 25W, mặc dù mờ ảo nhưng cũng có thể thấy được tình huống xung quanh.
Lưu Phương bị trói chặt trên ghế, giương mắt nhìn người đang đứng trước mặt.
“Anh là ai?” Lưu Phương hơi hoảng hốt, con người quái dị trước mắt này vừa rồi không biết đã chích cho anh cái gì mà hiện tại toàn thân vô lực, tay chân bị trói nghiến, người nọ trên tay còn có súng.
“Anh yêu em.” Đang đứng trước mặt Lưu Phương chính là Kiều Vĩ Minh, y cầm trong tay một cái bọc nhỏ, nhìn chằm chằm Lưu Phương rồi mỉm cười.
“Nói thật tôi không nhận ra anh, có phải anh nhận nhầm người rồi không?” Lưu Phương khó nhọc nói, trong ngực có chút khó thở, chắc là bệnh hen suyễn lại tái phát, trong này không khí quá loãng.
Kiều Vĩ Minh lại cười cười, “Anh cũng không còn nhiều thời gian”, vừa nói vừa lôi thứ gì đó ở trong bao ra, là một cái ống tiêm, còn có một bình thuốc nhỏ.
Lưu Phương lắc đầu, “Anh muốn làm gì? Tôi không cần mấy thứ này.”
“Đừng sợ, không có hại đâu.” Kiều Vĩ Minh an ủi hắn, “Đây chỉ là công cụ để khơi thông thôi.”
“Khơi thông?” Lưu Phương nhíu mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Để chúng ta chung sống đã, rồi từ từ anh sẽ giải thích với em.” Kiều Vĩ Minh mỉm cười.
“Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651364/quyen-8-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.