Đã tới tòa nhà phía nam, Bạch Ngọc Đường thành công tóm được Trương Kiến Khải đang ngồi trong phòng làm việc, sau đó, Bạch Ngọc Đường nói Mã Hán đưa Bạch Phương Cầm đến. Đến cửa phòng rồi, Trương Kiến Khải và Bạch Phương Cầm nhìn thấy nhau, đều rất xấu hổ..
Bạch Ngọc Đường cũng không nói gì chỉ kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu cười nhìn hai người..
“Bạch đội trưởng…” Bạch Phương Cầm không chịu nổi áp lực đành xấu hổ cười cười với Bạch Ngọc Đường, “Chúng tôi, cũng không có ý định giấu diếm…”.
“Không có ý định?” Bạch Ngọc Đường không đợi Bạch Phương Cầm nói xong, trực tiếp cắt lời bà, “Trương Hoa lúc đó là người trực tiếp có liên quan đến vụ án, Trương Kiến Hải rõ ràng là hiệu trưởng phụ trách bên xã hội, nhưng lại nói với chúng tôi là phụ trách bên kỹ thuật, mục đích là muốn để những vụ án này không dính dáng tới mình. Chuyện này đã làm cản trở đến việc phá án, làm đánh lạc hướng điều tra, hành vi này là trái pháp luật, hai vị đều là hiệu trưởng, không lẽ một chút kiến thức pháp luật như thế cũng không biết?”
Bạch Phương Cầm và Trương Kiến Khải mặt đều đỏ tới mang tai, hai người tuổi đã không còn trẻ, mặt khác, làm hiệu trưởng chính là làm công việc chuyên giáo huấn người khác, không nghĩ tới hôm nay lại bị giáo huấn, hơn nữa giáo huấn bọn họ lại là một thanh niên mới hơn hai mươi..
“Kỳ thực Bạch hiệu trưởng cũng là muốn giúp tôi.” Trương Kiến Khải có phần xấu hổ nói với Bạch Ngọc Đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651348/quyen-8-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.