Chương trước
Chương sau
“Còn có khả năng khác sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Công Tôn lắc đầu, “Bởi vì không có thi thể, chỉ có ảnh chụp, nói cách khác, đây cũng chỉ là những thứ Kiều Vĩ Minh muốn cho chúng ta thấy mà thôi.”

“Ý anh là, còn có những ảnh chụp khác mà y không công khai?” Triển Chiêu hỏi..

Công Tôn gật đầu, “Ví dụ như giải phẫu bên trong… Y chỉ viết rằng trong nội tạng không có dấu hiệu dùng qua bất cứ thuốc gì.”

“Không có lưu lại bản mẫu hay gì đó tương tự sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi..

Công Tôn lắc đầu, “Khả năng này không lớn… Trừ phi chính y chủ động lưu lại.”.

“Ai lại biến thái như vậy, giải phẫu xong còn đem tư liệu giữ làm của riêng, đến cả bản mẫu cũng giữ lại?” Triệu Hổ thuận miệng nói một câu, vừa dứt lời đã thấy Công Tôn đang tủm tỉm cười nhìn mình, lập tức mở to hai mắt, không phải chứ?.

“Biết đâu ở chỗ Kiều Vĩ Minh có chút đầu mối.” Bạch Ngọc Đường nói, “Chúng ta đi tìm Kiều Vĩ Minh thôi… Nhưng trước đó …”.

“Có phải cậu muốn đến chỗ cục trưởng Bao để hỏi chi tiết của án tử này?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có chút khả nghi, cục trưởng Bao hẳn là biết gì đó”..

Sau đó, Lạc Thiên cùng Công Tôn chuẩn bị ra ngoài, còn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tìm Bao Chửng..

Bao Chửng đang ở trong văn phòng vừa uống cà phê vừa xem văn kiện, thấy hai người đi vào liền hỏi, “Thế nào? Vụ nữ sinh tự tử kia có manh mối gì chưa? Trường đó vừa gọi điện tới hỏi.”..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, rồi hỏi Bao Chửng, “Cục trưởng Bao, ngôi trường này lúc trước đã từng xảy ra một vụ đại hỏa phải không?”

Bao Chửng hơi sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Ừ, có, trường đại học sư phạm bảy năm trước có một vụ hoả hoạn.”

“Vụ hỏa hoạn đó có điểm đáng ngờ.” Triển Chiêu nói...

Bao Chửng ngẩng đầu nhìn hai người, “Cái gì mà đáng ngờ?”.

“Chúng tôi thấy án tử năm đó được giải quyết rất qua loa.” Bạch Ngọc Đường nói..

Bao Chửng cười cười, “Thế nào, nghĩ rằng có ẩn tình sao?”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhìn Bao Chửng...

“Cũng dễ hiểu a.” Bao Chửng buông văn kiện, “Án tử kia ta có ấn tượng, chính là bởi vì có chút đặc thù.”

“Có đặc thù gì?” Hai người hiếu kỳ hỏi...

“Này cũng không phải là xảy ra ngoài ý muốn.” Bao Chửng thẳng thắn trả lời..

“A?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiếu kỳ ngồi xuống lắng nghe, Bao Chửng xoa xoa mi tâm, thở dài, “Nói đơn giản là, bốn nam sinh này, trước đó đã hãm hiếp bạn gái của một nam sinh khác trong phòng, nam sinh này quẫn quá hóa liều, giết chết bốn nam sinh kia, sau đó tự sát.”..

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hít một hơi, nhìn nhau, đáp án này tuy bị Bao Chửng hời hợt nói ra thế nhưng hiệu quả chấn động cũng không tầm thường a...

“Vụ án này mà công bố ra ngoài, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của nhà trường, mặt khác, bốn nam sinh kia bị như vậy không hề oan uổng, mọi người cũng là muốn bảo vệ danh dự cùng tiền đồ của nữ sinh kia… Cho nên nhà trường, gia đình cùng bên điều tra đã thống nhất, sẽ công bố ra ngoài là xảy ra do ngoài ý muốn, dù sao người chết rồi không thể sống lại, người nhà các nạn nhân cũng đã cân nhắc kỹ càng.”.

“Nữ sinh kia thì sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, suy nghĩ một chút thì, mấy nam sinh kia đều đã chết, cũng coi như là báo ứng đi, nhưng vì sao lại sử dụng phương pháp cực đoan như vậy? Lẽ nào không thể giải quyết bằng pháp luật. Mang danh sinh viên, đọc nhiều sách như vậy để làm gì?!

Hình như nhìn ra suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường, Bao Chửng bất đắc dĩ nói, “Nữ sinh kia thành tích học tập rất ổn, gia thế cũng tốt, khi đó đang lén hẹn hò cùng nam sinh kia, lúc xảy ra chuyện, nam sinh đó đại khái là vì bảo vệ danh dự của bạn gái, nên mới làm ra chuyện ngốc nghếch này.”

“Vậy, pháp y Kiều Vĩ Minh kia thì sao? Vì sao y từ chức?” Triển Chiêu hỏi tiếp..

“Nga…” Bao Chửng nở nụ cười, “Bởi vì hắn cùng vị pháp y quyền uy nào đó cãi nhau kịch liệt, bị vị pháp y nọ mắng là sát thủ đốt lốt pháp y, ba ba đội lốt rùa, để người như hắn bước vô phòng pháp y đúng là sỉ nhục người chết, thi thể cháy đen so với hắn còn đẹp hơn, nên tức giận mà từ chức.”..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rất hứng thú, trăm miệng một lời hỏi, “Người nào mà quyền uy như vậy?”.

Bao Chửng nháy mắt, “Pháp y quyền uy nhất thành phố S còn ai vào đây? Chính là Công Tôn a.”

“A…” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hít một hơi, thảo nào Công Tôn luôn có biểu cảm khó hiểu, hóa ra là vì chuyện này a...

Bao Chửng thấy bộ dáng ngốc lăng của hai người liền hỏi “Các cậu sao lại có hứng thú với vụ án đó thế?”

“Là vì có chút khả nghi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hình như cùng vụ án hiện tại có liên quan.”.

Bao Chửng gật đầu, “Như vậy hiện tại, có còn nghi ngờ gì không?”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút lại hỏi, “Cục trưởng Bao, chuyện này đến bây giờ còn có những ai biết rõ?”

“Này … Hình như còn vị hiệu trưởng kia.” Bao Chửng nói, “Bây giờ vẫn là hiệu trưởng đó, tên là Trương Kiến Khải.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, Bạch Ngọc Đường lại hỏi, “Cục trưởng Bao, ngài có biết Kiều Vĩ Minh hiện tại đang đi viết sách không? Bút danh là Tội Phạm Thứ Mười Một.”

“Tội Phạm Thứ Mười Một?” Bao Chửng khẽ nhíu mày, rồi ngả lưng ra phía sau, nhìn hai người họ, “Hai cậu rốt cuộc muốn gì?”

Triển Chiêu hỏi, “Cục trưởng Bao, báo cáo pháp y kia có điểm đáng ngờ, tuy rằng ngài đã giải thích rồi, nghe qua thì rất hợp tình hợp lý, thế nhưng còn có vài chỗ không rõ lắm, ví dụ như, vì sao mấy nam sinh này khi bị thiêu vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường? Những gì chúng ta thấy cũng chỉ là dựa vào kết luận của vị pháp y kia.”..

Bao Chửng lẳng lặng nghe, gật đầu...

“Còn có a, tôi tò mò vì sao năm đó Công Tôn lại mắng y như thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bao Chửng..

“À… Năm đó hắn vì muốn thí nghiệm phản ứng thuốc, nên đã đem nhốt một con thỏ lại, rồi đổ acid sulfuric lên người nó, đúng lúc Công Tôn nhìn thấy, Công Tôn đã mắng hắn, pháp y, chính là tuyệt đối không thể động đao với cơ thể sống..”

Triển Chiêu nhíu mày, “Thỏ cũng giống như người! Nhất thiết phải lấy thỏ làm vật thí nghiệm sao? Đối với nghiên cứu không có một chút tác dụng nào! Cái này chỉ là để thỏa mãn ước muốn của bản thân y thôi.”..

Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, “Chúng tôi muốn đến tra hỏi y một chút, bất quá …”

“Các cậu muốn tôi đồng ý cho điều tra lại án tử năm đó?” Bao Chửng hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Không phải danh bất chính ngôn bất thuận?”

Hai người gật đầu...

Bao Chửng thở dài, “Điều tra thì có thể, bất quá người chết cũng đã chết, nữ sinh kia bây giờ cũng … Khi phá án các cậu phải hết sức chú ý đến những người bị tổn thương từ vụ án này, họ khó khăn lắm mới có được cuộc sống yên ổn, không nên quấy rầy người ta. Mặt khác, nếu như đúng là có kẻ vẫn chưa bị trừng phạt trong vụ án đó, phải cố bắt hắn cho bằng được!”.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nghiêm túc gật đầu, xoay người đi ra...

Cửa vừa đóng lại, Triển Chiêu liền mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Oa, Công Tôn thật dũng cảm a!”.

Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười, “Lại còn giả vờ, biết rõ Kiều Vĩ Minh như vậy.”.

“Đi, chúng ta đi gặp y!” Triển Chiêu vội vã muốn đi ra ngoài, lại bị Bạch Ngọc Đường kéo trở lại, “Chờ một chút, quên hỏi một việc.”

Triển Chiêu quay đầu lại, đã thấy Bạch Ngọc Đường vội vã chạy ngược trở lại phòng làm việc của Bao Chửng, sau đó lại chạy ra, Triển Chiêu cười, “Làm gì thế? Hỏi tên nữ sinh kia à?”..

“Ha!” Bạch Ngọc Đường giật mình, “Con mèo này, cậu nghe trộm à.”.

“Tên là gì?” Triển Chiêu hỏi...

“Họ Diệp, tên Diệp Linh.” Bạch Ngọc Đường trả lời...

“Diệp Linh?” Triển Chiêu giật mình, cau mày nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cậu chắc không?”

Bạch Ngọc Đường cũng mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu, “Đừng nói với tôi cậu biết người này nha, cái tên này cũng rất phổ biến, người tên này cũng không ít đâu.”.

Triển Chiêu lắc đầu nói, “Tôi về phòng tìm vài thứ.” Nói xong, liền vội vã đi về phòng làm việc.

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường đi theo sau, thấy Triển Chiêu đã chạy vào phòng làm việc, bắt đầu tìm kiếm từ trong đống văn kiện.

“Tìm cái gì thế?” Bạch Ngọc Đường đi tới gần...

“Tôi có mấy sinh viên hiện tại cũng đang làm cố vấn tâm lý.” Triển Chiêu vừa tìm vừa nói, “Trước có một sinh viên tên là Đổng Mạt gặp người mắc phải triệu chứng phức tạp, cô ấy đã tư vấn cho người ta một năm cũng không thể chữa khỏi cho bệnh nhân kia, cho nên mấy hôm trước cô ấy tới tìm tôi, mượn tôi một ít tư liệu, xem có thể tìm ra một phương pháp trị liệu nào đó không, cuộc sống của bệnh nhân kia vì căn bệnh này mà ảnh hưởng rất lớn.”

“Bệnh gì a?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Hiện tại không phải bị bệnh tâm thần có thể uống thuốc là khỏi sao?”.

Triển Chiêu hung hăng liếc Bạch Ngọc Đường, “Đã nói với cậu rồi, bệnh tâm thần cùng bệnh tâm lý là hai khái niệm khác nhau!”.

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “rốt cuộc là mắc bệnh gì?”..

“Có rồi.” Triển Chiêu lấy ra một phần văn kiện, mở ra đưa cho Bạch Ngọc Đường xem..

Bạch Ngọc Đường vừa đọc, liền mở to hai mắt, “Chứng ám ảnh đàn ông nghiêm trọng?!”.

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Có không ít người bị chứng ám ảnh với người khác phái, biểu hiện bình thường là cảm giác chán ghét, còn cảm giác sợ hãi thì không nhiều lắm, mà cực độ sợ hãi thì vô cùng hiếm thấy.”.

Bạch Ngọc Đường nhìn văn kiện, “Cuộc sống bình thường không có sự tồn tại của đàn ông, nếu có sẽ trở nên luống cuống, nếu như có đàn ông đến gần, sẽ ngất xỉu, tệ hơn là lấy dao tự vệ, đã xảy ra trường hợp tấn công người khác…”

Triển Chiêu gật đầu, “Tôi gần đây đang nghiên cứu bệnh này a, còn muốn tham dự buổi trị liệu của cô ấy, trước đây cũng từng có ca tương tự thế này, thế nhưng không nghiêm trọng bằng. Mỗi tội bệnh nhân này đối với chuyện trong quá khứ đều không nhớ rõ, cũng không biết là quên thật hay là chỉ là mượn cớ, vì vậy không thể nào trị dứt bệnh được… Bất quá hiện tại nên liên lạc thử xem, thực sự rất giống a, rất có thể chính là người này.”

“Cậu là nói, cô gái này trước đây bị dọa, sau đó mắc phải bệnh này?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Sau đó đã quên đi nguyên nhân phát bệnh này, là cố tình quên?”..

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Trên văn kiện còn có ảnh của cô ấy, tuổi tác không sai biệt lắm, đưa tên cho Tương Bình tra xem có đúng là nữ sinh kia không.”..

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi ra ngoài cửa nói Tương Bình tra tên Diệp Linh, kết quả là, “Quả thật là học đại học sư phạm, chỉ là bảy năm trước đã thôi học.”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thở dài liếc nhau —— vậy tám chín phần là đúng rồi..

“Đội trưởng, sinh viên này làm sao?” Tương Bình hỏi Bạch Ngọc Đường...

Bạch Ngọc Đường lắc đầu nói với mọi người, “Các cậu phân ra, đi tìm người nhà Lưu Mai nói chuyện, với đến trường học hỏi thăm chút tin tức.”..

Mọi người gật đầu tự mình hành động...

“Công Tôn cùng Lạc Thiên đi cùng chúng tôi đi.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu xoay người, Mã Hân cũng theo Công Tôn ra ngoài, rồi chạy theo đám Mã Hán tới trường học..

Bạch Ngọc Đường chờ ở trên xe, Triển Chiêu quay qua hỏi Công Tôn, “Công Tôn, anh thấy Kiều Vĩ Minh kia là người thế nào,là cá nhân anh nha, mặc kệ ai khác nghĩ gì.”.

Công Tôn đẩy nhẹ gọng kính liếc Triển Chiêu, đơn giản phun ra hai chữ, “Cặn bã!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.