Sau khi Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trở lại cảnh cục, lên lầu chuyện trước tiên làm chính là uống nước. Triển Chiêu giày vò Bạch Ngọc Đường một hồi, miệng cũng đã khô, nhưng con chuột này vẫn không chịu đem những gì đã xảy ra kể ình, buồn bực chết đi được..
Những người khác trong văn phòng đã tan tầm về nhà, đêm nay lưu lại trực ban là Bạch Trì cùng Lạc Thiên..
Triển Chiêu liếc thấy Bạch Trì đang ngồi xếp bằng trên sô pha đọc tự truyện của Triệu Trinh, thì ra cậu nhóc mua quyển sách này để đọc trong lúc trực ban, xoay mặt lại nhìn Lạc Thiên cũng thấy anh đang tựa người vào ghế nhíu mày đọc quyển sách trên tay, thần tình này…, thế nào đọc sách mà trở nên thống khổ như vậy..
“Khụ khụ …” Triển Chiêu ho khan một tiếng, hai người đang chăm chú đọc sách cuối cùng cũng ngẩng đầu, Bạch Trì hỏi, “Anh, các anh đã về rồi, có đầu mối gì không?”.
Triển Chiêu nhìn Bạch Trì một chút, cười ha hả nói, “Nhiều đầu mối hơn, được rồi Trì Trì, anh hỏi em chuyện này.”
“Vâng?” Bạch Trì buông sách hỏi..
Triển Chiêu mang ghế đến ngồi xuống, nhìn Bạch Trì hỏi, “Trường học trước đây của em có từng xảy ra chuyện ma quái nào không?”
Bạch Trì bất động một chút, nhìn xung quanh, thấy Bạch Ngọc Đường cũng đang nhìn mình liền gật đầu nói, “Có… có.”
“Kể anh nghe một chút.” Triển Chiêu rất cảm thấy hứng thú..
“Kể bây giờ sao?” Bạch Trì suy nghĩ một chút rồi bắt đầu kể, “uhm, đại thể là trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651340/quyen-8-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.