Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chạy vào phòng cấp cứu, bắt gặp năm cỗ thi thể đang đắp vải trắng nằm đó. Ben ngồi trên giường, tay băng bó, Mã Hân chính là người giúp anh ta xử lý vết thương. Bao Chửng đứng bên cạnh, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Cục trưởng Bao.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại gần Bao Chửng, “Sao lại có thể như vậy ạ?”
“Thủ phạm là bọn ZJ.” Ben đột nhiên mở miệng, vành mắt đỏ hoe, trông như vừa mới khóc. Cũng khó trách, người hy sinh đều là những đồng đội lâu năm, ai mà không thương tâm cho được?
“Anh không sao chứ?” Triển Chiêu cảm thấy tình trạng của Ben không ổn.
Ben ngẩng đầu liếc qua Triển Chiêu, lạnh lùng trả lời, “Muốn gì cứ nói.”
Triển Chiêu sửng sốt, không khỏi cảm thấy khó xử. Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nhưng nghĩ Ben đang trong cơn kích động lớn nên cũng không so đo, bèn nhìn sang Triển Chiêu —— Miêu Nhi, bỏ đi, anh ta đang ở trạng thái kích động.
Triển Chiêu giương mắt tỉnh queo —— Tôi đâu có dễ giận như vậy.
“Thủ phạm là tổ chức ZJ?” Bạch Ngọc Đường nhìn sang Bao Chửng.
Bao Chửng lại nhìn Ben, “Cậu hãy kể rõ hơn xem.”
Ben bước qua chỗ các cỗ thi thể, lật tấm vải phủ màu trắng lên, chỉ vào vết súng trên ngực trái của người chết, “Đều là một phát đoạt mạng.” Sau đó chỉ vào cổ người chết, “Chiêu thức mà bộ đội hải quân ưa dùng nhất, bẻ gãy xương cổ… Ngực trúng đạn là đã cầm chắc cái chết, nhưng chúng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651272/quyen-7-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.