Chương trước
Chương sau
“Sao mà gầy như thế?” Triển Khải Thiên nhét Triển Chiêu vào trong xe rồi ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn, “Hằng ngày ăn cái gì?”

Triển Chiêu cũng cài dây an toàn, miệng lí nhí: “Cơm hộp.”

Triển Khải Thiên hơi cau mày, phát động xe, chạy về vùng ngoại ô.

“Ba…” Triển Chiêu thấy Triển Khải Thiên chỉ chăm chăm lái xe mà không nói năng gì, đành hỏi, “Ba muốn nói với con chuyện gì ạ? Sao lại úp úp mở mở như vậy?”

Triển Khải Thiên im lặng một lúc rồi nói: “Cho con xem vài thứ.”

“Thứ gì ạ?” Triển Chiêu cười hỏi, mắt ngắm vào gương mặt nhìn nghiêng của ông, âm thầm tán tụng—— Quá đẹp trai

~ Triển Khải Thiên thấy Triển Chiêu cười hì hì, cơn giận trong lòng cũng tan đi phần nào, “Để về tới nhà rồi hẵng từ từ xem.”

“Vâng…” Triển Chiêu gật đầu, thỉnh thoảng lại lấm lét liếc Triển Khải Thiên một cái, thấy sắc mặt ông không còn sầm sì như ban nãy nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Xe chạy thẳng ra vùng ngoại ô, theo luồng không khí ngoài trời càng lúc càng trong lành, không khí nặng nề trong xe cũng đã dần dần tan biến. Triển Khải Thiên chỉ chỉ ghế sau với Triển Chiêu, hỏi, “Ăn không?”

Triển Chiêu quay đầu lại, thấy trên ghế sau có một cái hộp, Triển Chiêu híp mắt lại… Bạch tuộc viên nướng!

Anh đưa tay với lấy, mở hộp bắt đầu ăn, vừa nhai vừa nhủ thầm trong bụng, “He he, ông bố nhà mình vẫn là nhất!”

Vậy cho nên, Triển papa thành công dùng một hộp bạch tuộc nướng để thuần phục con mèo nhỏ nhà mình. Hai cha con cười cười nói nói chạy xe đến ngoại ô.

Xe dừng lại, Triển Khải Thiên bế Triển Chiêu lên phòng ngủ tầng hai, đặt anh xuống giường rồi cầm một tập văn kiện đưa cho anh: “Đây này.”

Triển Chiêu đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn… Anh sửng sốt, ngẩng mặt nhìn trân trân nhìn Triển Khải Thiên, “Đây… Giám định ADN…”

Triển Khải Thiên gật đầu, “Ba là ba ruột của con, yên tâm rồi chứ?”

Mặt Triển Chiêu hơi đỏ lên, lí nhí: “Làm sao ba biết?”

“Con tới nhà cũng không muốn về, mỗi lần gặp ba mà như gặp ma.” Triển Khải Thiên kéo cái ghế ngồi xuống, ” Sao ba không nhận ra cho được? “

Triển Chiêu cầm tập văn kiện, cảm giác như tảng đá lớn trong lòng được nhấc xuống: “Vậy tại sao hôm đó Triệu Tước nói…”

” Cậu ta nói con cũng tin?” Triển Khải Thiên thoáng vẻ bất đắc dĩ, “Cậu ta trêu chọc con đó.”

Triển Chiêu vẫn chưa rõ lắm: ” Nhưng mà… Ba rõ ràng cũng nói…”

Trên mặt Triển Khải Thiên xuất hiện chút xấu hổ: “… Ba cũng trêu con đó…”

= = … Triển Chiêu câm nín, nếu đây là nói thật thì Triển Khải Thiên đúng là ông ba nhạt nhất thế giới, nhưng nếu là nói dối thì ông ấy nhất định là ông bố nói dối tệ nhất thế giới!

“Còn có một thứ muốn cho con xem.” Triển Khải Thiên nói rồi lấy một túi nhựa đựng tài liệu từ trong ngăn kéo bàn học ra, đưa cho Triển Chiêu, ” Đây là phần tài liệu của Triệu Tước còn sót lại năm đó.”

Triển Chiêu giật mình nhận lấy, mở ra chăm chú đọc.

Triển Khải Thiên yên lặng trở xuống dưới lầu, lấy thức ăn mới mua ra từ trong cốp xe, quay vào bếp, lui cui nấu nướng, làm một bàn ê hề thức ăn, vô cùng thịnh soạn, đều là những món mà Triển Chiêu thích.

Lục đục một hồi, trời cũng đã tối, Triển Khải Thiên lên lầu đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Triển Chiêu lẳng lặng ngồi trên giường ngẩn ngơ, tay vẫn cầm xấp tài liệu kia.

“Ăn cơm.” Triển Khải Thiên đưa tay bế Triển Chiêu lên; Triển Chiêu ngẩng mặt hỏi ông, “Vì nguyên nhân này nên đã giam chú ấy suốt hai mươi năm qua sao?”

Triển Khải Thiên lắc đầu, đưa tay xoa xoa đầu Triển Chiêu, “Chuyện năm đó không phải chỉ đôi câu mà có thể nói rõ ràng được, ba để con xem cái là muốn con biết, có một số việc là cấm kỵ, không nên đụng tới!”

Triển Chiêu bỏ tài liệu lại vào túi, hỏi: “Toàn bộ tài liệu nghiên cứu của Triệu Tước đều ở đây trong này sao ạ?”

Triển Khải Thiên lắc đầu, “Đây là phần duy nhất còn được bảo lưu, những thứ khác đều đã bị cậu ta đốt.”

“Vậy tức là…” Triển Chiêu nhìn Triển Khải Thiên, “Những thứ tài liệu khác thì không phải là của Triệu Tước?!”

Triển Khải Thiên bất đắc dĩ gật đầu, ghé sát vào Triển Chiêu mà nói: “Thằng bé này, trên đời này, người có thể đọc hiểu tài liệu nghiên cứu của Triệu Tước… chỉ có con. Cậu ta xem con là tri âm, cho nên mới suốt ngày bám lấy con, muốn chơi đùa với con.”

Triển Chiêu cúi đầu nhìn tài liệu, lẩm bẩm: “Thì ra là như vậy… Thứ mà ai đọc cũng không hiểu thì không cần giấu đi, nếu đem giấu đi thì nghĩa là ai đọc cũng có thể hiểu.”

Sau đó, Triển Khải Thiên cất tài liệu lại vào trong ngăn kéo, bế Triển Chiêu xuống lầu ăn cơm. Triển Chiêu sung sướng ăn một cỗ thịnh soạn, tâm trạng chưa bao giờ dễ chịu như thế.

Buổi tối, Triển Chiêu phải khốn khổ ngồi tiếp chuyện với Triển Khải Thiên ở dưới lầu mãi tới chín giờ, rốt cục cũng được tha trở về phòng, vội vã gọi điện thoại cho Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, vụ án sao rồi?”

Bạch Ngọc Đường bất lực, “Miêu Nhi, một ngày không gặp rồi mà mới mở miệng đã hỏi vụ án, còn tôi thì sao?”

Triển Chiêu nhỏ giọng: “Nói mau đi!”

“Tra được một vài việc rất thú vị.” Bạch Ngọc Đường nói, “Chồng cũ của Ngôn Lệ mười năm trước đã chết. Ông ta có quen biết với Trâu Mạc!”

“Trâu Mạc?” Triển Chiêu giật mình, “Ông ta sao lại có quan hệ với Trâu Mạc?”

“Khi Trâu Mạc còn đi học, ông ta đã thực tập ở phòng nghiên cứu của Triệu Tước. Chồng cũ của Ngôn Lệ tên là Tằng Khải, là bạn cùng phòng của Trâu Mạc.” Bạch Ngọc Đường trả lời, “Nói đi cũng phải nói lại, cái chết của chồng bà ấy vô cùng kỳ quặc.”

“Chết như thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Tự sát.” Bạch Ngọc Đường nói, “Mà lại là lúc sự nghiệp mới khởi sắc, gia đình rất hạnh phúc, vô duyên vô cớ tự sát!”

“Tự sát kiểu nào?” Triển Chiêu tò mò.

“Nhảy xuống biển.”

Triển Chiêu khẽ cau mày, nghĩ một chốc rồi nói: “Nếu có mang laptop theo thì tốt rồi, giờ muốn tra tư liệu cũng không được.”

“Tôi mang đến cho cậu rồi nè.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói.

“… Hả?” Đang lúc Triển Chiêu còn ù ù cạc cạc thì cửa sổ vang lên tiếng gõ.

Triển Chiêu xoay mặt lại, thấy Bạch Ngọc Đường một tay vịn bệ cửa sổ, một tay vừa ôm laptop vừa cầm điện thoại, đang ở ngoài cửa sổ cười tí tởn.

Triển Chiêu vội vã nhảy lò cò ra mở cửa sổ: “Sao cậu lại tới đây?”

Bạch Ngọc Đường lách vào, đặt laptop lên bàn, kéo tay Triển Chiêu: “Miêu Nhi, chúng ta bỏ trốn thôi!”

Triển Chiêu dở khóc dở cười mà nhìn anh, “Cậu lại mơ tưởng bậy bạ rồi.”

Bạch Ngọc Đường cầm lấy laptop, đỡ Triển Chiêu đến bên giường ngồi xuống, “Ba cậu đâu?”

“Ở dưới lầu xem ti vi.” Triển Chiêu nhỏ giọng trả lời, vừa nói vừa nhận lấy laptop, mở ra.

“Tôi biết ngay là cậu cần máy mà.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Có phải chợt nhớ tới chuyện gì không?”

Triển Chiêu mỉm cười nhìn anh, “Xem cách cậu chuẩn bị sẵn sàng thế này, hẳn là cũng đã nghĩ đến nó rồi?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Để xem điều cậu nghĩ có phải là điều tôi nghĩ hay không.”

Triển Chiêu bật laptop lên, liên lạc với Tưởng Bình, bảo cậu gửi mấy tấm hình của những nghi phạm tới cho anh.

Tưởng Bình làm theo, Triển Chiêu nhận hết, phóng to tấm hình kẻ gài tờ giấy “Thay trời hành đạo” vào xe Bạch Ngọc Đường, “Nhìn thấy quen không?”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Miêu Nhi, đúng là tâm ý tương thông! Điều mà tôi nghĩ chính là cái này!”

Triển Chiêu nhướn mi, “Làm sao cậu nghĩ ra?”

Bạch Ngọc Đường cởi giày, ngồi xếp bằng trên giường Triển Chiêu, “Lúc trước không phải nói đến chú An và cả chuyện của vợ chú ấy sao? Bọn Mã Hán đã đi nghe ngóng, mọi người trong cục cảnh sát không ai biết rõ về chuyện nhà của chú An, nói rằng chú ấy chưa bao giờ nhắc tới, hơn nữa lúc nào cũng công tác ngày đêm, không mấy khi về nhà. Nhưng mà hai tên nhóc ấy cũng rất thông minh, tìm tới khu phố cũ chú An sống, láng giềng đều nói… cả nhà chú An lúc chuyển tới thì An Linh Lệ mới chín tuổi, cho tới bây giờ cũng không có ai ra vào, nhưng mà… nghe nói thi thoảng vang lên tiếng khóc, hình như là một bà lão gào khóc ‘Con ơi’ gì đó.”

Triển Chiêu cả kinh, “Thật sự đã điên khoảng mười năm rồi sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói: “Sau đó, tôi đã nghĩ, chuyện này có thể có quan hệ với Lục Lương, nghĩ tới Lục Lương thì lập tức nhớ tới kẻ ấy!”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, “Giỏi đấy, Tiểu Bạch, cậu thật lợi hại!”

Bạch Ngọc Đường đưa tay bóp mũi Triển Chiêu, “Được rồi Miêu Nhi, không phải cậu cũng nghĩ ra được sao, làm sao mà nghĩ ra thế?”

Triển Chiêu nói: “May mà ba cho tôi xem vài thứ!” Nói xong, chỉ chỉ ngăn kéo bàn. Bạch Ngọc Đường đi tới, lấy túi tài liệu kia ra đọc một hồi lâu, “Miêu nhi, nó viết cái gì vậy?”

Triển Chiêu bật cười, “Là tài liệu nghiên cứu năm đó của Triệu Tước.”

“Ồ…” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt khâm phục vô cùng, “Thì ra năm đó Triệu Tước thích nghiên cứu mật mã…”

Triển Chiêu trừng mắt lườm anh một cái. Bạch Ngọc Đường bỏ tài liệu lại vào ngăn kéo, lủi lên giường, Triển Chiêu nói tiếp, “Tôi có thể khẳng định, năm đó Trâu Mạc đã chép lại vài thứ.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy, chính là phần tư liệu mà Vương Lập Dũng kia đã tìm được.”

“Nhưng mà việc Vương Lập Dũng tìm được tài liệu là chuyện mới diễn ra thôi, còn vụ án này đã xảy ra từ trước!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi: “Nói như vậy nghĩa là có hai phần tài liệu?”

“Thông minh!” Triển Chiêu gật đầu, “Cậu còn nhớ không? Khi chúng ta điều tra vụ án mổ bụng đã tìm được một trang web tên là ‘Huyễn Tượng’. Những người muốn giết Lục Lương đều là thành viên trang web này, mà cái gã Huyễn Dạ Giáo Chủ đã dùng một loại phương pháp kỳ dị để dụ dỗ những người đó phạm tội!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ý cậu nói cái gã Huyễn Dạ Giáo Chủ đó có phần tài liệu thứ nhất?”

“Good!” Triển Chiêu vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, ra chiều tán thưởng, “Cậu nghĩ xem, Trâu Mạc và Tằng Khải có qua lại với nhau, rất có khả năng Tằng Khải đã có được một phần tài liệu nghiên cứu! Sau đó, trên trang web Huyễn Tượng, dưới sự sai khiến của Huyễn Dạ Giáo Chủ, một loạt án giết người liên tiếp xảy ra, tiếp theo, giá họa cho Phương Ác… Cuối cùng, muốn hại chết Lục Lương!”

“Có những điều kiện để làm được hết nhường này… Ngôn Lệ?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, sau đó lại lắc đầu, “Ngôn Giai Giai!”

Triển Chiêu cười nói, “Thật ra thì Ngôn Giai Giai và Ngôn Lệ đều đáng nghi như nhau, nhưng mà… Chỉ mới dùng một phần tài liệu mà đã có thể dễ dàng hại chết nhiều người như vậy, hiển nhiên là sẽ muốn phần tài liệu thứ hai!”

“À…” Bạch Ngọc Đường vỡ lẽ, “Cho nên Ngôn Giai Giai mới đi kết thân với những cậu bạn trai kia để tìm cách trộm phần tài liệu thứ hai!”

“Nhưng Miêu nhi này.” Bạch Ngọc Đường dường như vẫn còn chút khuất mắt, “Kẻ bỏ tờ giấy ‘thay trời hành đạo’ đâu phải là Ngôn Giai Giai.”

Triển Chiêu cười, “Cậu có còn nhớ bên diễn đàn của Lục Lương thường xuất hiện cái nick Thay Trời Hành Đạo không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Ba mẹ của Triệu Tĩnh thường xuyên có tiếp xúc với Lục Lương… Hết thảy đều có liên quan đến Lục Lương, cho nên tôi cũng nghĩ tới người kia!” Triển Chiêu vừa nói vừa mở tệp ảnh, “Mặc dù mang mặt nạ, nhưng trông rất giống với cái người lần trước đến cục cảnh sát để đưa tài liệu nghiên cứu kia cho chúng ta, cô học sinh của Lục Lương!”

Bạch Ngọc Đường cười: “Tôi cũng nhớ tới cô ta! Mà cũng rất đúng dịp, may mà khi đó cô ta chạy vào trong cục cảnh sát, nhờ thế chúng ta mới lấy được hình dáng của cô ta từ băng ghi hình, vừa so sánh… Chính là cùng một người!”

“Thật sao?” Triển Chiêu tỏ vẻ hưng phấn.

“Tôi đã để Tưởng Bình điều tra một chút. Cô ta tên là Dương Thần, là học trò cưng của Lục Lương.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hơn nữa, có rất nhiều bệnh nhân của Lục Lương được đưa cho cô ta khám!”

“Vậy thì không sai vào đâu được.” Triển Chiêu gật đầu, “Nhưng mà… Vẫn còn thiếu một mắt xích… Nếu có thể nắm giữ thêm một chút chứng cớ thì tốt rồi.”

“Cậu nói nắm giữ thêm một mắt xích là có ý gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Tôi đã có thể xâu chuỗi toàn bộ vụ án lại, chẳng qua là… còn thiếu một người!” Triển Chiêu nói xong, chỉ chỉ nhân vật đáng nghi bất minh xuyên suốt vụ án kia, “Hắn ta rốt cuộc là ai, dường như luôn có mặt, nhưng lại có vẻ chưa từng xuất đầu lộ diện cho tới giờ phút này!”

“Miêu nhi… Lần trước Tưởng Bình tra được, Thay Trời Hành Đạo kia… hình như cũng là người trong hội mê sách của cậu đúng không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Ý cậu là sao?”

“Ừm… Nếu như suy đoán của chúng ta là chính xác, vậy Huyễn Dạ Giáo Chủ là Ngôn Giai Giai, Thay Trời Hành Đạo là Dương Thần, hai cô gái đều là người mê sách của cậu… Tôi mặc dù không hiểu rõ tâm lý học, nhưng mà phong cách ngôn luận của hai cô gái đó tựa hồ có chút khác nhau!”

Triển Chiêu gật đầu: ” Huyễn Dạ Giáo Chủ vô cùng cực đoan, trong lý luận của cô ta, tâm lý học là vạn năng, lại còn phân con người thành nhiều đẳng cấp khác nhau, cấp cao thì sống cấp thấp thì chết… Cảm giác có chút khuynh hướng chủ nghĩa Phát xít.”

“Vậy còn Thay Trời Hành Đạo thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

” Thay Trời Hành Đạo thì theo chủ nghĩa hoàn mỹ.” Triển Chiêu nói, “Cô ta cho là phân tích tâm lý trong tâm lý học tội phạm được vận dụng quá ít, mà mọi người cũng không xem trọng tâm lý học xứng với tầm của nó!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cậu còn nhớ mục đích cuối cùng của án phân thây và án tách rời không?”

Triển Chiêu cau mày, “Án phân thây —— Tâm lý học vạn năng! Phương Ác án yêu cầu phát hiện nói dối —— Tâm lý học tham dự vào điều tra và kết án! Án tách rời —— Tâm lý học phải được mở rộng thêm nữa! Bây giờ hứng thú của xã hội đối với tâm lý tội phạm quả thực là xưa nay chưa từng có!”

“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường đột nhiên khẽ nói, “Mục đích vụ án này rất hỗn loạn, nhưng có một đầu mối là chắc chắn… Hội mê sách của cậu chia làm hai phái cạnh tranh… Hơn nữa, đều tôn sùng cậu cả!”

“Cạnh tranh… tôn sùng…” Triển Chiêu lẩm bẩm, lắc đầu, “Sao lại có thể phát triển thành như vậy?”

Bạch Ngọc Đường mang giày vào, “Miêu Nhi, tôi còn phải đi thẩm vấn Bàng Cát, cậu mau ngủ sớm đi.”

Nói xong, anh đứng dậy định rời đi.

“Không được đi!” Triển Chiêu đưa tay níu lấy người ai đó, “Tôi cũng muốn đi!”

Bạch Ngọc Đường cười, “Cậu muốn tôi dẫn cậu bỏ trốn thật sao?”

Triển Chiêu gấp gáp, “Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cha con Bàng Cát. Còn nữa, tôi muốn tra rõ ngọn nguồn chuyện của chú An… Tôi có một phỏng đoán, muốn chứng thực một chút!”

“Phỏng đoán gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

“Cậu dẫn tôi đi với!” Triển Chiêu nài nỉ.

Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt, “Bị ba cậu phát hiện là tôi đi đời nhà ma luôn á!”

“Chẳng quản nhiều thế được đâu!” Triển Chiêu thu dọn đồ đạc đứng lên.

“Cậu muốn tôi cõng cậu leo tường đi ra ngoài?” Bạch Ngọc Đường sắc mặt đau khổ, “Miêu Nhi, cậu đánh giá tôi cao quá rồi đó!”

Đang nói thì đã nghe tiếng bước chân vang lên ở cầu thang.

“Ba tôi tới!” Triển Chiêu cả kinh.

Bạch Ngọc Đường gấp gáp định nhảy khỏi cửa sổ, “Tôi trốn cái đã!”

Triển Chiêu níu áo, “Không cho đi!”

“Mèo chết! Cậu hãm hại tôi!”

“Chuột chết! Không có nghĩa khí!”

Đúng lúc đó, Triển Khải Thiên đã đến ngoài cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, “Chiêu, con đang nói chuyện với ai đó?”

“Dạ?” Triển Chiêu đưa tay chỉ về phía tủ quần áo, Bạch Ngọc Đường vội vã chui tọt vào.

Triển Khải Thiên mở cửa bước vô, nhìn một chút rồi hỏi Triển Chiêu: “Mới nói chuyện với ai?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Không có ạ.”

Triển Khải Thiên im lặng một hồi lại hỏi: “Máy tính ở đâu ra?”

“Ách…” Triển Chiêu lí nhí đáp, “Tìm được dưới gối ạ.”

Bạch Ngọc Đường trong tủ quần áo nhịn không được cười, bụng bảo dạ, con mèo này đúng là hoàn toàn không biết nói dối!

Triển Khải Thiên khe khẽ thở dài: “Ba đi ngủ đây, con cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi…” Nói xong, đóng cửa đi ra ngoài, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, đẩy cửa ra, nói: “Bảo Ngọc Đường, nếu chưa ăn cơm thì ăn rồi hãy đi, trên bàn còn nhiều đồ ăn lắm… Vả lại, mèo đã què mất một giò thì đừng bò qua cửa sổ, đi cầu thang được rồi, ba đi ngủ đây.” Nói xong, đóng cửa.

Triển Chiêu mặt đỏ như cà chua, xoay mặt nhìn cánh cửa tủ từ từ mở ra, Bạch Ngọc Ðường đứng trong tủ treo quần áo nghĩ ngợi gì đó, một lúc lâu mới hỏi: “Miêu Nhi, còn lại món gì?”

C
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.