“Cậu đang nghĩ tới cái gì vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.
“Ừm…” Triển Chiêu xoa cằm, trèo xuống giường, chạy tới phòng chứa đồ, đem ra ba cái hộp.
“Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc, nhìn ba cái hộp trông như hộp giầy đặt trên bàn. Triển Chiêu mở hộp ra, bên trong chứa đầy thư tín.
“Đều là thư của độc giả gửi tới, biên tập tập hợp lại rồi chuyển cho tôi.” Triển Chiêu lùng bùng trong miệng, mắt liếc liếc Bạch Ngọc Đường.
“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường tay chỉa ba cái hộp giầy, “Sao tôi lại không biết gì về mấy cái này?”
“Cậu ghen ghê gớm như vậy…” Triển Chiêu lại nhỏ giọng thì thào, “Không bị cậu lén đốt hết mới lạ!”
“Hừ…” Bạch Ngọc Đường cau mày, trong lòng thầm nói, chờ cậu đọc xong tôi đem ra đốt tất!
Triển Chiêu đưa từng phong thư lên soi trước ánh đèn, dường như đang muốn nhìn xem trong phong thư có gì.
“Cậu muốn tìm gì?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi.
“Tôi nhớ có mấy phong thư, bên trong đều kẹp mấy hình bông hoa gì đó.”
“Hoa?” Bạch Ngọc Đường cũng cầm một phong thư lên soi trên đèn, “Miêu Nhi, cậu chưa mở phong bì mấy bức thư đó à?”
“Ừ… Mỗi một phong thư đều chỉ soi lên đèn thôi, rất thú vị.” Triển Chiêu thành thật thú nhận, “A! Tìm được rồi!” Vừa nói vừa rút ra ba phong thư màu hồng nhạt giống hệt nhau, đưa cho Bạch Ngọc Đường xem, “Là mấy phong thư này này.”
“Lá thư đầu tiên cũng được gửi từ nửa năm trước rồi.” Bạch Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651232/quyen-6-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.