Chương trước
Chương sau
Bạch Ngọc Đường nói khiến Triển Chiêu sửng sốt, ngẩng mặt nhìn anh. Không ngoài dự liệu, Bạch Ngọc Đường thấy đôi mắt đỏ hoe của Triểu Chiêu… Ngực không khỏi đau nhói, nhưng vẫn xen lẫn chút ngọt ngào trong đó. Thành thật mà nói, lúc nãy phát hiện Triển Chiêu bị dọa thành như vậy, Bạch Ngọc Đường thực sự rất vui, có thế mới biết Miêu Nhi xem trọng mình thế nào; thế nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy hối hận không thốt nên lời.

“Cậu nói… Cậu biết phần còn lại của thi thể được giấu ở đâu rồi?” Triển Chiêu hỏi lại, “Làm sao cậu biết? Cái gì làm cậu nhận ra?”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, đáp: “Miêu Nhi, vừa rồi tôi bị treo lơ lửng ở ngoài, một tay bắt lấy Lạc Thiên, một tay phải giữ Bàng Cát, cảm giác giống như bị phân làm hai vậy!”

Triển Chiêu nghe xong, ánh mắt chợt lóe lên, dường như nghĩ tới điều gì, nhưng vẫn chưa xác định được, giật mình nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vẫn mỉm cười, “Lúc nãy khi tôi nhận ra điểm ấy, cũng cảm thấy giống như bóng đèn bật sáng. Sau đó, khi ngẩng đầu lên… Tôi đã thấy chỗ kia!” Vừa nói, Bạch Ngọc Đường vừa đi đến phía sau Triển Chiêu, nhẹ nhàng nâng cằm anh, quay sang một hướng, “Cậu xem, đó là gì?”

Đối diện với khách sạn Quốc Tế là một tòa khách sạn sáu sao tương tự —— Khách sạn Thế Kỷ. Khi vừa được khởi công, hai tòa khách sạn này vốn được dự kiến sẽ nối với nhau bằng một đường đi bộ trên không (*),cho nên hai tòa khách sạn này cơ bản có cùng phong cách kiến trúc, hình dáng bù trừ cho nhau, giống như hai nửa đồng dạng. Nhưng sau đó, vì nhiều nguyên nhân kỹ thuật nên đường đi bộ trên không ấy không được xây nữa.

“… Một nửa – một nửa?” Triển Chiêu bấy giờ mới hoàn toàn thông suốt. Hai người trao đổi một ánh mắt rồi đồng thanh —— “Rượu vang đỏ và bò bít-tết!”

Nói xong, họ không để ý tới các nhân viên SCI vẫn đang mờ mịt chưa hiểu gì mà cùng chạy xuống lầu. Lạc Thiên và Mã Hán nhìn nhau, chỉ biết vội vàng đuổi theo.

Chạy ra khỏi khách sạn Quốc Tế, hai người băng thẳng qua quốc lộ, chạy đến tòa khách sạn Thế Kỷ ở đối diện.

Lạc Thiên vừa chạy vừa hỏi Mã Hán, “Đội trưởng Bạch và tiến sỹ Triển bị sao vậy?”

Mã Hán cười cười với anh, “Nhất định là đã phát hiện ra một đầu mối khó lường nào đó rồi!”

Sau khi vào trong khách sạn, hai người chạy thẳng đến quầy tiếp tân. Viên quản lý tiếp tân vừa nhìn là đã nhận ra Bạch Ngọc Đường, cười ha hả chào, “Cậu chủ Bạch, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy?”

Triển Chiêu giật mình, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Anh của cậu cũng mua khách sạn này rồi hả?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Sao tôi biết được?”

Viên quản lý nở một nụ cười hết mức chuyên nghiệp, “Thế tôi có thể giúp gì cho hai vị?”

“Giúp tôi tra xem, sau bốn giờ chiều nay, có phòng nào gọi phục vụ món rượu vang đỏ và bò bít-tết không?” Bạch Ngọc Đường nói, “Chúng tôi đang điều tra!”

“À… Vâng!” Viên quản lý vội mở máy tính tìm kiếm rồi trả lời, “Tổng cộng có sáu phòng gọi phục vụ với rượu vang đỏ và bò bít-tết.”

“Giúp tôi gọi điện cho từng phòng để kiểm tra xem!” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói, “Tìm phòng nào không bắt máy ấy!”

“Ừm…” Viên quản lý có chút khó xử, “Bây giờ cũng đã khá muộn rồi… Làm vậy nhỡ đâu lại làm phiền các vị khách ấy nghỉ ngơi…”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái. Bác quản lý này thật có đạo đức nghề nghiệp; lúc về phải kêu anh hai tăng lương cho ông ấy mới được. Triển Chiêu cười, “Bác có thể tìm một cớ gì đó mà. Phối hợp với cảnh sát phá án, bắt được người xấu thì đối với khách sạn của mình cũng đâu phải không có lợi, đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Viên quản lý vội lấy số điện thoại của các phòng mà bấm gọi từng số một.

Triển Chiêu nhìn tay nhấn từng dãy số điện thoại. Ba cuộc gọi đầu đều có người bắt. Viên quản lý bảo rằng họ có phục vụ nước trái cây trước khi ngủ, hỏi các vị khách có muốn hay không. Khi ông nhấn dãy số điện thoại thứ tư ——215425, Triển Chiêu đột nhiên chau mày, dường như là đang suy nghĩ gì đó.

Điện thoại vang lên gần mười hồi chuông mà vẫn không có ai bắt máy. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau một cái, hỏi quản lý, “Vị khách đặt phòng này tên gọi là gì?”

Viên quản lý tra một chút, trả lời, “À, là An Linh Lệ.”

“Họ An?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Có chứng minh nhân dân không? Bao nhiêu tuổi?”

Viên quản lý lại tra tư liệu, nhìn một chốc rồi nói: “19 tuổi, lấy phòng vào bốn giờ chiều nay, phòng số 1407.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vậy hãy tìm người giúp chúng tôi mở cửa.”

“Tôi đi được rồi!” Viên quản lý lấy thẻ phòng, đưa Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vào thang máy. Không lâu sau đó, mọi người đã đến tầng 14, phòng số 07.

Gõ cửa, vẫn như cũ, không ai đáp trả. Viên quản lý thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu với mình, liền lấy thẻ của phòng đút vào khe… Cửa được mở ra.

Trong phòng xộc lên một mùi nước hoa cực nồng trộn lẫn một ít vị ngọt khiến cho người ta có cảm giác rất không thoải mái.

Sau đó, viên quản lý lấy thẻ cắm vào chốt mở điện, căn phòng lập tức sáng lên.

“Á…!!!” Người quản lý kinh hãi kêu một tiếng, bởi vì căn phòng vốn tối đen như mực, không một bóng người đột nhiên xuất hiện một cô gái ngồi chình ình ngay cạnh bàn. Cô lẳng lặng ngồi đó, đôi mắt mở thật to, nhìn chằm chằm vào mọi người ở cửa.

“Làm tôi sợ muốn chết… Tiểu thư, sao cô lại… NHA A A A…!!!” Viên quản lý vừa nói vừa nhìn kỹ lại; và đến khi thấy rõ rồi, ông điếng hết cả người. Đối với một người bình thường mà nói, bị kinh sợ như thế mà vẫn tỉnh táo, không ngất đi, chỉ thét lên như vậy thì cũng đã rất không dễ dàng rồi.

Các nhân viên SCI cũng đồng loạt hít một hơi lạnh. Ngồi trên ghế là một cô gái khá trẻ tuổi, gương mặt trắng nhợt không còn chút sinh khí, đôi mắt trợn trừng, vô hồn nhìn chằm chằm ra cửa. Cô mặc một bộ lễ phục đẹp đẽ quý phái, hai tay đặt trên mặt bàn, không hề nhúc nhích.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ở cổ của cô ấy có một đường máu đỏ tươi, vết nối cũng không chỉnh tề; hơn nữa, có thể thấy rất rõ khuôn mặt not nớt này của cô gái hoàn toàn không phù hợp với một vóc người trưởng thành như vậy. Mặt khác, bộ váy lộng lẫy kia cùng làn da trắng bóc bê bết máu, trên mặt đất cũng là một vũng máu rất lớn. Đầu của cô ấy đã được đặt lên một thi thể không đầu, mà bộ lễ phục ấy lại giống hệt như bộ váy mà Bàng Hiểu Cầm đã mặc lúc trước.

Bạch Ngọc Đường nhìn một lúc lâu rồi quay đầu lại nói khẽ với Mã Hán, “Gọi Công Tôn tới… Trong các cậu, ai đã gặp con gái của chú An?”

Mãi mới thấy Triệu Hổ chậm rãi giơ tay lên, giọng nói có phần nghẹn lại, “Em… Em đã gặp.”

“Có phải người này không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Trầm mặc một hồi, Triệu Hổ gật đầu, vành mắt đỏ lên, “Sếp à, ông trời thật không có mắt!”

Tất cả mọi người đều buồn bã.

“Có một tờ giấy.” Triển Chiêu từng bước đến gần, cẩn thận rút tờ giấy được chặn dưới cánh tay thi thể trên bàn. Anh đưa lên xem rồi chậm rãi đọc, “Xin tặng An Hữu Đạo chút lễ mọn, đa tạ hắn đã chiếu cố suốt thời gian này.” Góc dưới tờ giấy còn vẽ một mặt cười lè lưỡi… khiến cho người nhìn có cảm giác quỷ dị không nói nên lời. Triển Chiêu lần đầu tiên cảm thấy vẻ mặt đáng yêu như thế cũng có thể đáng sợ đến vậy.

Không bao lâu sau, Công Tôn mang theo nhân viên giám định nhanh chóng chạy tới. Chú An cũng đi theo, vừa nhìn thấy xác của con gái thì bất tỉnh.

Triển Chiêu nắm chặt tờ giấy kia, không muốn đưa cho ông. Thật ra cô bé An Linh Lệ vô tội bị rơi vào kết cục như vậy hoàn toàn là bởi kẻ xấu muốn trả thù người cha làm cảnh sát của cô… Nếu để cho ông ấy biết vì mình mà con gái đã chết oan, không chừng ông không sống nổi nữa.

Tất cả mọi người ở đây đều tương đối ăn ý, không một ai nhắc tới lời nhắn đó.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không đành lòng nhìn bộ dạng đau thương của chú An, cùng nhau rời khỏi phòng, gọi nhân viên phụ trách đến, yêu cầu xem băng ghi hình theo dõi của khách sạn.

Lần này băng ghi hình không bị phá hoại, Triển Chiêu và mọi người xem được đầy đủ.

Hơn bốn giờ chiều, An Linh Lệ kéo một chiếc vali vào, dùng thẻ phòng để mở cửa. Nửa giờ sau, một người vận đồ đen toàn thân đột nhiên xuất hiện dưới ống kính, đem so tỷ lệ tầm vóc của hắn với cánh cửa thì người này cao khoảng 1m75.

Chiều cao như thế này là phiền toái nhất. Hung thủ phục trang ình rất kín kẽ, vậy nên rất khó phán đoán đây là một người đàn ông hơi thấp hay là một phụ nữ hơi cao.

Người này đi tới trước cửa phòng An Linh Lệ, nhìn tới nhìn lui một chút. Khoảnh khắc mà hắn quay mặt lại, mọi người nhìn thấy gương mặt hắn… Hắn mang một chiếc mặt nạ Doraemon. Bộ mặt cười của Mon trông vô cùng đáng yêu, chỉ có vị trí con ngươi là để lộ hai con mắt láo liên. Không thể không nhớ lại bộ xếp hình Doraemon ở vụ án phân thây kia, một lần nữa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên cảm thấy chú mèo máy vốn dĩ đáng yêu vô cùng cũng có một bộ mặt đáng sợ như vậy.

Người nọ đút tay vào túi, móc ra một tấm thẻ kỳ quái… Là thẻ giả. Khi tấm thẻ được đút vào khe hở, cửa phòng mở ra, người áo đen đi vào, đóng cửa lại… Tất cả trở lại tĩnh lặng như cũ.

Khoảng năm giờ, cửa mở ra, người áo đen cầm lấy một cái túi cùng màu thật to đặt trước cửa.

Chỉ một chốc sau, có một người phục vụ đi tới, cầm lấy cái cái túi kia rồi xoay người rời đi. Camera vẫn tiếp tục quay hình đến khi người phục vụ kia biến mất khỏi cánh cửa.

Sau đó, mọi thứ lại tĩnh lặng như trước. Cho đến bảy giờ hơn, Bàng Hiểu Cầm mặc một thân lễ phục chạy tới trước cửa. Mọi người đều tập trung hẳn lên; chỉ thấy cửa được nhanh chóng mở ra, không biết người bên trong nói gì mà khiến Bàng Hiểu Cầm nhanh chóng nín khóc. Cô ta mỉm cười, bước vào phòng một cách hết sức vui vẻ.

Khoảng nửa tiếng trôi qua, cánh cửa căn phòng lại được mở ra, người nọ vẫn vận một thân đồ đen như cũ, trên mặt vẫn mang mặt nạ Doraemon, nhưng, tay hắn kéo theo một chiếc bánh kem đính hôn cực lớn.

Triển Chiêu không khỏi cảm thấy buồn nôn, lắc đầu nói với Bạch Ngọc Đường, “Xem ra hung thủ là người quen của Bàng Hiểu Cầm.”

“Khó trách.” Bạch Ngọc Đường cười, “Cô Bàng Hiểu Cầm này vốn đã hung hãn lắm rồi, không ngờ bạn bè của cô ta còn kinh khủng hơn thế.”

“Bây giờ, ngoại trừ việc điều tra thân phận của người áo đen thì còn phải tìm hiểu tại sao An Linh Lệ lại đột nhiên đến chỗ như thế này, và cả quan hệ giữa người nọ và Bàng Hiểu Cầm là gì nữa.”

“Mau gọi người phục vụ kia tới.” Bạch Ngọc Đường ra lệnh. Không bao lâu sau, một người phục vụ nơm nớp lo sợ đi tới, hồi hộp ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Có… Có việc gì… NHA ~~” Vừa xoay mặt một cái, nhìn thấy thi thể của Bàng Hiểu Cầm, người phục vụ bị dọa đến mức hét lên một tiếng.

Triển Chiêu hỏi hắn, “Chiều nay cậu được phân công đi thu rác?”

“Vâng.” Người phục vụ gật đầu, “Là một vị khách gọi điện thoại tới, bảo tôi đến thu rác.”

“Vị khách đó là nam hay nữ?” Triển Chiêu hỏi.

“Tôi không chắc.” Người phục vụ lắc đầu, “Trong điện thoại nghe không rõ.”

“Khi cậu vứt rác, không cảm thấy nó nặng sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nhấc nổi bằng một tay chứ?”

“Hoàn toàn không nặng chút nào!” Phục vụ sinh giải thích, “Người đó nói ở trỏng toàn là giấy vụn…”

Bạch Ngọc Đường cau mày, càng cảm thấy khó hiểu hơn, chợt nghe Triển Chiêu nói, “Khi nói điện thoại, hung thủ đã thôi miên cậu ta.”

“Không cần nhìn vào mắt đối phương cũng có thể thôi miên sao?” Bạch Ngọc Đường giật mình.

“Người này… tương đối không đơn giản.” Triển Chiêu lẩm bẩm.

Cho người phục vụ đi, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: “À, Miêu Nhi, khi cậu nhìn thấy số điện thoại mà viên quản lý kia gọi, có phải từ lúc ấy đã cảm thấy có gì bất thường rồi đúng không?”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, thở dài, “Thật đúng là cái gì cũng không thể gạt được con chuột nhà cậu.”

“Số điện thoại có vấn đề gì vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Số điện thoại là 215425.” Triển Chiêu giương mắt liếc Bạch Ngọc Đường, “2, 15, 4, 25, vị trí những con số này đại diện cho các ký tự nào trong bảng chữ cái tiếng Anh?”

“2, 15, 4, 25…” Bạch Ngọc Đường vuốt cằm nhẩm tính, “B, o, d, y… body?! Thi thể…”

(*) Đường đi bộ trên không – skyway
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.