..
“Chờ một chút… Này!” Bạch Trì vội vàng đuổi theo Triệu Trinh, nhanh chân chạy vượt lên, nắm lấy cánh tay người trước mặt.
Triệu Trinh dừng bước, đứng tại chỗ không nói một lời.
“Sao anh lại giận?” Bạch Trì ngẩng đầu hỏi.
Triệu Trinh nhìn cậu, không đáp mà hỏi lại: “Em biết ông ấy từ bao giờ?”
“Ai cơ?” Bạch Trì gãi đầu.
“Triệu Tước.”
“Người vừa nãy là Triệu Tước?!” Bạch Trì giật mình, quai hàm rớt xuống.
“Em không biết ông ấy là ai sao?” Triệu Trinh giật mình nhìn cậu.
“Tôi mới gặp chú ấy có hai lần.” Bạch Trì phân trần, “Tôi luôn cảm thấy chú ấy rất thần bí, còn cảm giác rất giống anh Chiêu.”
Triệu Trinh nghe được câu đó, tựa hồ có chút ngạc nhiên.
“Nếu đó là Triệu Tước, vậy không phải là chú anh sao?” Bạch Trì gãi cằm, nhìn Triệu Trinh, “Mà ngẫm lại mới thấy, hai người trông cũng rất giống nhau, sao từ trước tới giờ tôi không nhận ra nhỉ…”
“Vậy tức là trước giờ em không hề thấy anh giống ông ấy?” Triệu Trinh mở to mắt nhìn Bạch Trì, “Em tha thứ cho anh, đối xử tốt với anh không phải vì ông ấy sao?”
“Hả?” Bạch Trì ngây ra, “Anh đang nói gì thế? Tôi đâu có quen thân với chú ấy bằng anh?”
Giờ đến lượt Triệu Trinh choáng váng, mãi một lúc lâu anh mới lắc đầu, khẽ cười tự giễu, tay day day trán.
Bạch Trì thấy phản ứng kỳ lạ của anh, nghĩ một hồi mới dám rụt rè hỏi, “Anh… không phải vì chuyện này mà giận chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651198/quyen-5-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.