(*) tự thị nhi phi: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là nhìn bề ngoài thì tưởng đúng/chính xác/thật nhưng thực ra không phải.
“Đại khái mọi việc là như thế.” Bạch Cẩm Đường nhìn Bạch Ngọc Đường, rồi nhìn Triển Chiêu, “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Hai người liếc nhau, không đáp. Không phải là không muốn hỏi, chỉ là họ thấy, hỏi chuyện quá khứ giống như xát muối lên vết thương cũ của Bạch Cẩm Đường.
Triển Chiêu vốn muốn tìm biện pháp khôi phục trí nhớ cho Bạch Cẩm Đường. nhưng sau khi nghe chính Bạch Cẩm Đường kể những chuyện mình trải qua, Triển Chiêu lại nghĩ, đối với anh, không nhớ lại chuyện xưa xem chừng tốt hơn nhiều.
Ngay chính giây phút ngượng ngập đó, Công Tôn bước ra từ lối thoát hiểm, trên tay cầm một gói đồ.
“Đứng hết đó làm gì vậy?” Công Tôn đến gần, cảm thấy không khí có vẻ bất thường, nhìn ba người.
“Khụ.” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, ngẩng đầu hỏi Công Tôn: “Trên đó thế nào rồi?”
“OK.” Công Tôn quơ quơ cái gói trong tay, “Thứ này không phải hàng sản xuất trong nước, trước hết cứ mang về tìm chút manh mối đã, trên lầu cũng không còn vấn đề gì đâu.”
Triển Chiêu mở cửa xe, gọi Dương Dương tới bên cạnh, đưa mắt ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường gật gật, quay lại trộm ngó Bạch Cẩm Đường một cái.
Bạch Cẩm Đường bắt gặp ánh mắt em trai có vẻ hối lỗi, giống như ngày nhỏ mỗi khi làm chuyện gì không ngoan. Anh dở khóc dở cười nhướng mày, “Còn đứng đó làm gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651185/quyen-5-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.