Một câu “Tôi nhớ ra cậu là ai rồi…” của Triệu Trinh và câu “Lừa đảo!” của Bạch Trì, khiến mọi người ở đây đều ngây ngẩn.
Triển Chiêu hỏi Bạch Trì, “Hai người biết nhau từ trước sao?”
Triệu Trinh cười có chút xấu hổ, Bạch Trì vẫn còn hục hặc cúi đầu không nói, tựa hồ đang tức giận cái gì.
Im lặng một lát, Triệu Trinh đột nhiên mềm giọng hỏi Bạch Trì, “Cậu… Cậu không nói lắp nữa à?”
Nghe vậy, Bạch Trì xoay mặt trừng Triệu Trinh một cái thật dữ dội, trong mắt hình như ươn ướt, xoay người kéo Triển Chiêu, nói: “Em muốn về trước.”
“Đừng, đừng!” Triệu Trinh vội vàng kéo tay cậu, “Ngồi lại một lát đi, đã lâu rồi không gặp…”
Bạch Trì gạt mạnh tay anh ra: “Không được chạm vào tôi!”
“Không chạm không chạm…” Triệu Trinh vội vàng thu tay, cười xòa.
Trong đầu tất cả mọi người ở đâu đều hiện lên một suy nghĩ, chẳng lẽ Triệu Trinh đã làm chuyện gì có lỗi với Bạch Trì? Bằng không tiểu tử kia sao bốc hỏa dữ vậy?
Bạch Ngọc Đường nhướng nhướng mày với Triển Chiêu, ý rằng “Thấy không? Con thỏ nóng lên cũng cắn người ~~”
Triển Chiêu trừng lại, “Cậu xem loạn còn không đủ à?!” —- cảnh cáo anh “Không được gây thêm phiền phức!”
Lão quản gia kia thình lình “A!” một tiếng, nhìn Triệu Trinh, lại nhìn Bạch Trì, ha ha cười.
Bao Chửng hỏi: “Thế nào, hai đứa có quan hệ gì sâu xa sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức nhìn Bao Chửng đầy sùng bái, lòng thầm nói “Thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651030/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.