Chương trước
Chương sau
Đỗ trước cửa nhà tang lễ thành phố S là một chiếc xe thể thao màu trắng bạc hiệu Spyker C8. Tuy rằng người đi đường ở khu này không nhiều lắm, nhưng chiếc xe thể thao có chút khủng bố này vẫn làm không ít người ghé mắt vào xem.

Bạch Ngọc Đường người mặc áo khoác màu xám hiệu Armani, mắt đeo kính mát hiệu Gucci bước từ trong xe ra, nếu để người ngoài đoán chắc chắn sẽ đoán đây là ngôi sao hoặc người mẫu… chứ chẳng bao giờ nghĩ đây lại là cảnh sát.

Triển Chiêu bất đắc dĩ cũng xuống xe, “Không có ai khiếu nại cậu à?”

“Khiếu nại cái gì?” Bạch Ngọc Đường cởi kính mát ra, đi vào trong.

“Lái ra lái vô cục cảnh sát một cái xe thể thao trị giá bốn mươi ngàn đô-la Mĩ, tôi không tin là sẽ không có người khiếu nại cậu”

“Xe này là anh hai tặng, tiền mua cũng là tiền hợp pháp!” Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Tôi thích xe này! Tốc độ của nó có thể đạt đến vận tốc âm thanh, dùng để bắt cướp là số dzách!”

“A, cảnh sát gì mà dùng một chiếc Spyker C8 bốn mươi ngàn đô-la chỉ để bắt cướp, rõ là kiểu người như cậu trong xã hội không thể xác định được!” (ý bảo rốt cuộc anh Đường là người khùng hay người bình thường, ko ai xác định dc)

“Được rồi Miêu Nhi, cậu từ lúc sinh ra đến giờ, cứ cố gắng chứng minh tôi là người không được bình thường mãi.” Bạch Ngọc Đường quan sát đại sảnh nhà tang lễ, thờ ơ nói, “Đáng tiếc là lý luận tâm lý học vĩ đại của cậu không dùng được trên người tôi!”

“Hờ” Triển Chiêu đút tay vào túi quần, “Cậu không thừa nhận cũng không quan trọng, dù sao thì hai mươi năm của tôi đã đủ để chứng minh thành công cậu bị bệnh hoang tưởng, khó gần gũi (antisocial),nóng tính, thích phô trương, tự kỷ và thêm chứng rối loạn nhân cách lập dị nữa!”

“Nếu tôi đây bị rối loạn nhân cách lập dị…” Bạch Ngọc Đường chỉa chỉa phòng chứa xác của nhà tang lễ, “Tôi sẽ là kẻ đánh số cho đống thi thể trong kia, chứ không phải cảnh sát ở ngoài này điều tra nữa.”

“Làm một cảnh sát điều tra, chắc chắn năng lực cũng được coi là đặc biệt rồi.” Một người từ trong phòng chứa xác đi ra, tiếp lời.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời xoay mặt về phía người vừa cất tiếng nói, đó là một người đàn ông gầy khoảng ba mươi tuổi, ánh sáng lờ mờ của nhà tang lễ hắt lên sắc mặt tái nhợt của ông ta, làm cho khuôn mặt càng têm tối tăm.

“Tôi là Trần Cảnh, hai người là cảnh sát?” Người nọ chủ động vươn tay ra.

“A… Xin chào.” Bạch Ngọc Đường một tay đưa ra bắt lấy, một tay lấy giấy chứng nhận trong túi ra, “Bạch Ngọc Đường, người này là Triển Chiêu.”

“Công Tôn đã nói cho tôi mục đích của hai ngươi đến đây.” Sau khi bắt tay với Triển Chiêu, Trần Cảnh xoay người đi trước, dẫn cả hai đến phòng chứa xác, “Tôi nghĩ hai người nên xem cái này trước.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đi theo Trần Cảnh vào phòng chứa xác.

Trong phòng có vài thi thể được phủ vải bố màu trắng, chỉ có một thi thể vải bố được mở ra một góc, hiển nhiên là Trần Cảnh đang trang điểm cho cái xác đó.

“Đây là xác mới đến buổi sáng nay, hai người xem chỗ này.” Nói xong, Trần Cảnh xoay đầu thi thể qua một bên, đằng sau tai có một con số “39″ nhìn rất rõ.

“A! Lại nữa!” Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cúi đầu cẩn thận xem con số, “Không giống như được xăm bằng tay.”

“Hở?” Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng cúi xuống xem, chỉ thấy con số màu xanh tinh tế đến mức bất thường, kiểu font Times New Roman chuẩn.

“Không phải hình xăm?!” Sờ sờ cằm, lại nhìn Triển Chiêu, “Vậy đó là gì?”

“À… Cụ thể thì phải xét nghiệm mới biết được, có cảm giác na ná với bị con dấu đóng vào, không giống hình xăm.” Triển Chiêu vẫn cúi đầu, trông rất chăm chú, “Người đóng những con số này là kẻ… nhiễm chủ nghĩa hoàn mỹ rất nặng.”

“Chủ nghĩa hoàn mỹ?” Bạch Ngọc Đường lại thưởng thức con số kia một lần nữa, “Lỗ tai người thì có cái gì mà mĩ (đẹp) chứ?”

“Là hoàn mỹ!! Không phải mĩ!” Triển Chiêu nhấn mạnh, “Lúc xem hình chụp tôi đã để ý, vị trí những con số cơ hồ đều giống nhau chính xác.” Nói xong, đeo bao tay vào, vạch phía sau lỗ tai của thi thể ra, chỉ cho Bạch Ngọc Đường xem: “Con số ở mặt sau của vành tai, có biết là ý nghĩa gì không?”

“Hắn là tên biến thái?” Bạch Ngọc Đường trả lời không cần nghĩ, chỉ thấy Triển Chiêu liếc anh một cái, bất đắc dĩ giơ hai tay lên đầu hàng, “Điểm ấy không thể nghi ngờ!!”

“Vị trí này” Triển Chiêu tiếp tục nói, “Là vị trí ‘duy nhất’.”

Bạch Ngọc Đường ngoáy ngoái lỗ tai, “Nói tiếng Trung Quốc dùm tôi!”

Lại liếc mắt tên họ Bạch một cái, “……Vị trí của con số, nếu không vạch lỗ tai ra xem, chắc chắn sẽ không thể phát hiện!” Nói xong, tay buông vành tai trở lại trạng thái bình thường, Bạch Ngọc Đường lại chạy tới xem, quả nhiên, con số đã bị tai che khuất hoàn toàn, đứng ở góc nào cũng không thấy được.

“Vì thế? Cái này thì nói lên điều gì? Chuyên gia.” Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Triển Chiên, vẻ mặt vẫn mù tịt.

Triển Chiêu cởi bao tay ra, “Nói lên rằng kẻ đánh số là người có kiến thức y học tương đối chuyên nghiệp, lại nhiễm chủ nghĩa hoàn mỹ rất nặng, hắn nhất định còn bị rối loạn nhân cách, hoặc hắn là kẻ rất chú ý đến tiểu tiết, làm việc cực kỳ cẩn trọng, sinh hoạt hàng ngày cũng rất cẩn thận chặt chẽ…”

“Tiếng Trung Quốc!” Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhảy vào chặn họng.

“Hắn bị biến thái.” Triển Chiêu tổng kết.

……………
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.