Lục Phiến Nhu vội đưa ly nước qua, cô ấy nhăn mặt hỏi: “Sao lại lấy tớ ra so sánh như vậy chứ?”
“Bởi vì cậu là kinh điển nhất.” Lý Nhĩ Vy cười, “Cũng không thể lấy Tường Lệ và Dương Sung được.”
Tường Lệ trợn mắt, giọng đột nhiên cao lên hỏi: “Tại sao lại không được?”
Lý Nhĩ Vy ngạc nhiên: “Cũng được sao?”
Tường Lệ đập bàn: “Tất nhiên là được, tớ và Dương Sung vốn dĩ rất… Á!”
“Hừm…” Thôi Kiệu Hôn híp mắt, “Rất như thế nào?”
Khuôn mặt Tường Lệ đỏ bừng hết lên, hai tay tự bịt miệng mình lắc đầu liên tục.
Chết rồi, ai bảo cái miệng này cứ lanh chanh như vậy, lúc nào cũng khống chế được. Tường Lệ thầm hét lớn trong lòng, trong đầu mong sao mọi người có thể quay lại vấn đề ban đầu của Hôn Hôn.
Nhưng mà một khi đã có thể chuyển đề tài thì Thôi Kiệu Hôn làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
Thôi Kiệu Hôn nở nụ cười nham hiểm, uống một ngụm nước hỏi: “Có phải cậu đã quay lại với Dương Sung rồi đúng không?”
Tường Lệ giật mình chột dạ, “Cái, cái gì mà quay lại? Làm sao có thể được chứ?”
Lý Nhĩ Vy hỏi ngược: “Sao lại không thể?”
Lục Phiến Nhu cười ha hả: “Ban nãy cậu còn mạnh miệng như vậy, rốt cuộc là hai người như thế nào?”
“Không như thế nào cả.” Tường Lệ đảo mắt, “Bọn tớ vốn dĩ rất trái ngược nhau, tớ định là sẽ nói như vậy.”
Thôi Kiệu Hôn: “Hai câu cậu nói ban nãy hoàn toàn không ăn khớp gì hết, tớ nhớ điểm làm văn của cậu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-yeu/1199809/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.