Editor: PNam Tiểu Thư
Lúc Thôi Kiệu Hôn chạy về lớp lại, bên trong đã kha khá đông đủ người. Điện thoại trong túi lại rung lên bần bật, nhưng mà cô nhất quyết không nhận máy. Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên cô thấy người nào khó chịu như lão già Tôn Dịch này.
Hai mươi mốt năm trời chưa có ai gây khó cô như vậy đâu, đã năn nỉ lôi kéo như vậy còn không chịu thỏa hiệp. Nếu thích giận dỗi thì Thôi Kiệu Hôn cô cho anh giận luôn. Cứ giận đi, giận đến già luôn đi cũng được nữa!
Liếc mắt một vòng không nhìn thấy Lục Phiến Nhu, Thôi Kiệu Hôn lười lấy điện thoại, bèn mượn điện thoại của Phùng Lộc gọi cho cô ấy.
Phiến Nhu nói cô ấy đang ở khu vườn sau hội trường chính của ban, một chút nữa mới trở về lớp. Tính ra thì hiện giờ cách thời gian vào lớp cũng còn khá sớm, mà lớp đông đủ đại đa số cũng vì lười ra ngoài, cho nên Thôi Kiệu Hôn bèn nhắn Lục Phiến Nhu rằng mình sẽ đến chỗ của các cô ấy.
Gửi hết đồ lại cho Phùng Lộc, Thôi Kiệu Hôn sẵn tay tắt nguồn điện thoại, sau đó mới chạy ra ngoài.
Nếu đi từ cửa thông dãy học ngoài đến chỗ bọn Lục Phiến Nhu sẽ nhanh hơn. Tuy rằng đi dãy học ngoài có thể sẽ phải giáp mặt với người của ban triết học, nhưng mà Thôi Kiệu Hôn cũng chẳng e ngại. Vốn dĩ cô là người bình thường không làm chuyện xấu, việc gì mà phải cần chột dạ kia chứ?
Nhưng mà lòng vòng một lúc, Thôi Kiệu Hôn lại phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-yeu/1199783/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.