Sáng sớm hôm sau, không ngoài dự đoán đang trần truồng nằm cạnh Tôn Dịch, Thôi Kiệu Hôn mở to mắt nằm yên bất động.
Không biết có phải là do cả người cô cứng ngắc, mắt thì chăm chăm nhìn lưng anh hay không, nhưng khẳng định là Tôn Dịch bị cô đánh thức.
Anh chậm chạp trở người, nhìn thấy khuôn mặt ngây đơ của Thôi Kiệu Hôn thì không khỏi phì cười một tiếng, “Dậy khi nào đấy?”
“Trước ba phút anh đổi tư thế nằm.”
Tôn Dịch hừm hừm cổ họng, may mà tối hôm qua có uống nước trước khi ngủ, nếu không chắc chắn giọng anh sẽ bị khàn hệt như cô vậy. Vòng tay ôm lấy Thôi Kiệu Hôn, Tôn Dịch lại nhắm mắt hỏi: “Ngủ có ngon không?”
“Không ngon.” Câu trả lời nhanh gọn chắc nịch.
“Tệ vậy.” Tôn Dịch hôn nhẹ đỉnh đầu cô, giọng mập mờ nói: “Có lẽ hôm qua mệt quá.”
“...”
“Không sao, hôm nay chắc chắn em sẽ ngủ ngon thôi.”
“...”
“Sao vậy?”
Tôn Dịch cúi đầu xuống, vẻ mặt cô vẫn đơ như cũ, giống như là nháy mắt biến thành tượng sáp rồi vậy.
Thôi Kiệu Hôn nhìn anh, mím môi một cái nói: “Em không muốn ngủ ở đây.”
“Nhà này chỉ có phòng này ngủ được thôi, em không thể lựa chọn.” Tôn Dịch cười cười, hôn hôn lên cái mũi nhỏ xinh.
“Anh ra ngoài phòng khách ngủ đi, hoặc là anh ngủ dưới đất, chúng ta không thể ngủ chung!” Vẻ mặt cô vô cùng kiên định, giống như những điều cô đưa ra cho anh lựa chọn chắc chắn không được chối cãi.
“Em đang ra lệnh cho anh sao?” Mặt anh nháy mắt lạnh xuống, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-yeu/1199769/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.