Khi Tôn Dịch đưa Thôi Kiệu Hôn về đến nhà, cũng đã là xế chiều.
Thôi Kiệu Hôn bước sau Tôn Dịch, chân còn chưa bước hết vào nhà đã trợn to mắt kinh ngạc không thôi. Nhà Tôn Dịch không phải là rộng lớn bình thường, mà là vô cùng vô cùng rộng lớn! Nội thất sang trọng, từng đồ dùng trong nhà phải nói cực kỳ đẹp đẽ tinh xảo.
Tôn Dịch để dép xuống cho Thôi Kiệu Hôn.
Cô nhìn một chút, cảm thấy vô cùng kỳ dị hỏi: “Nhà anh hết dép rồi à?”
Tôn Dịch cười cười lấy ra một đôi dép nữa, anh nói: “Nhà anh có hai đôi, một đôi phòng chừng, một đôi anh mang.” Hai đôi y hệt nhau, nhìn qua tựa như hai người đang mang dép đôi vậy.
Thôi Kiệu Hôn hừ mũi, không thèm quan tâm bước thẳng vào nhà, “Phòng em ở đâu?”
“Lên tầng với anh.”
Tôn Dịch vừa kéo vali vừa chậm rãi đi lên phòng mình. Ừ, phải rồi, người yêu thì ngủ chung phòng chứ còn gì nữa!
Cho nên, phải mất vài phút sửng sờ, Thôi Kiệu Hôn mới định thần hét toáng lên: “Bỉ ổi! Em không thể ở chung phòng với anh được!”
“Tại sao không?” Tôn Dịch mỉm cười, đôi mắt ánh lên sóng nước xinh đẹp bức người.
“Chúng ta chỉ là người yêu mới có một ngày!”
“Đừng sợ...” Tôn Dịch cởi áo khoát ngoài, rồi lại cởi hai khuy trên cùng của áo sơ mi, “Anh không giống Chu Lân.” Anh rất là có trách nhiệm, làm việc xong nếu em muốn chúng ta kết hôn cũng được, dù sao thì anh cũng lớn tuổi rồi, ba mẹ anh cần được ôm cháu đấy Kiệu Hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-yeu/1199763/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.