Ngay tại khoảnh khắc Tôn Dịch mỉm cười, Thôi Kiệu Hôn cứ nghĩ là mình lạc vào thế giới thần tiên rồi.
Nhưng mà khoảnh khắc đó chưa tồn tại hết phút đầu tiên, Thôi Kiệu Hôn đã bừng tỉnh.
Nụ cười này rất là quen mắt! Trí nhớ của Thôi Kiệu Hôn rất tốt, nhìn vào điệu cười này của người đàn ông trước mặt, cô lập tức nhớ đến vị giám khảo cuộc thi Hoa hậu giảng đường hai năm trước.
Trong vòng thi ứng xử, có một người đã hỏi là giáo viên năm cuối đã đặt câu hỏi cho cô, sau đó vị thầy giáo đó đã nở nụ cười khen cô đối đáp rất tốt.
“A, thầy Tôn!” Thôi Kiệu Hôn kinh ngạc trừng mắt, khuôn mặt hiện vẻ không thể nào tin nổi.
“Ừ, em biết tôi à?” Tôn Dịch vẫn mỉm cười như cũ, đôi mắt càng sáng hơn nữa.
“Biết, biết chứ.” Thôi Kiệu Hôn toét miệng cười, “Hai năm trước thầy là giám khảo vòng ứng xử của em, thầy có nhớ không?”
“À, tất nhiên là nhớ.” Tôn Dịch gật gù, sau đó anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Đến đây ngồi một lát đi.”
“Dạ.” Thôi Kiệu Hôn ngượng ngùng bước đến ngồi xuống.
Ai ôi, trong lòng cô than thầm, cảm giác ngồi cạnh giáo viên của mình thật sự là không thoải mái chút nào mà.
“Sao thế? Em không khỏe à?” Tôn Dịch thấy vẻ mặt như bị táo bón của Thôi Kiệu Hôn, rất quan tâm hỏi.
Cô “A” một tiếng sau đó vội vàng lắc đầu. Tôn Dịch cười cười, anh cũng không nói nữa, chỉ thả lỏng toàn thân ngồi đó thư giãn, tựa như cảm giác ngồi yên như thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-yeu/1199757/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.