Thong thả thả bước chân trở lại phòng bệnh Hữu Giang đột nhiên hỏi:
- Cậu nói chưa từng yêu đương là thật hả?
Trần Mạnh Trường vừa ăn no xong cũng dễ tính hơn, thoải mái xoa xoa bụng:
Um. Hỏi cái này làm gì?Không. Chỉ là tò mò chút thôi.Có lẽ là do vừa qua kỳ mẫn cảm cộng với tác dụng phụ của thuốc ức chế Trần Mạnh Trường trằn trọc xoay đi xoay lại mãi không ngủ được.
Phụt - đèn được bật sáng.
Hữu Giang đi đến lo lắng đặt tay lên trán cậu. Hơi sốt. Bác sĩ nói trong mấy ngày này cơ thể sẽ xuất hiện nhiều tác dụng phụ. Trừ khi quá bất thường thì gọi bác sĩ còn mấy cái sốt nhẹ, mất sức đều là triệu chứng bình thường.
Cậu xoa xoa mắt kéo tay Hữu Giang ra:
- Khó chịu quá. Không ngủ được.
Hữu Giang kiên nhẫn vỗ vỗ lưng cậu:
- Khó chịu như thế nào?
Không biết có phải vì kì mẫn cảm không hôm nay cậu hình như mỗi khi có cơ hội đều muốn dính lấy Hữu Giang.
Trần Mạnh Trường cuộn người lại, hơi vùi mặt về phía Hữu Giang:
- Khô.. nóng nữa. Mùi nho thơm.. rất dễ ngửi. Tôi cảm thấy ngửi cái này sẽ dễ chịu hơn.
Lúc cậu nói câu này ánh mắt đã hơi mơ màng, thanh âm vang lên mềm mại lại như nũng nịu như cào vào lồng ngực Hữu Giang khiến anh ngứa ngáy. Anh đưa tay vỗ vỗ mặt cậu:
- Cậu có biết nói chuyện kiểu đó với alpha có nghĩa là gì không hả? Đồ lưu manh thối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-nho-xanh/3645035/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.