Hôm sau đúng giờ, em họ Trần Văn Khiêm đến đón Trần Mạnh Trường đi bệnh viện, cậu cũng ngoan ngoãn ngồi vào xe không phản đối. Vì là nhân viên công tác ở đây nên xe của Trần Văn Khiêm có đặc quyền đi thẳng vào trong, tiến vào bãi đỗ xe cho nhân viên. Mạnh Trường mở cửa xe bước xuống nhưng cậu chợt nhận ra có gì đó không đúng. Hình như tất cả mọi người đều đang nhìn cậu. Có người nhăn mày khó chịu, cũng có người ngại ngùng đỏ mặt chạy ra ngoài. Em họ dường như cũng ý thức được gì đó:
- Này! Sáng nay nhóc ra ngoài đã phun sương che mùi chưa đấy?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu anh chỉ hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, đẩy cậu vào trong xe rồi dặn ngồi yên trong này. Hai phút sau anh quay lại với một bình xịt che mùi màu xanh nhạt, phun thẳng lên người cậu từ đầu đến chân:
- Thằng nhóc này! Mày phân hóa cũng được 1 năm rồi mà sao lúc nào cũng quên trước quên sau vậy hả?? Đã dặn bao nhiêu lần rồi..
Em họ của cậu là beta cho nên hoàn toàn không nhận ra việc cậu không phun sương che mùi mà "cậu" thì căn bản không biết ra ngoài lại phải phiền phức đến vậy. Vốn cậu còn coi pheromone như nước hoa vậy không ngờ nó lại phiền phức như thế ra ngoài còn phải che đi.
Ngoan ngoãn đi làm các xét nghiệm, tiện đến bệnh viện cậu dứt khoát làm kiểm tra tổng quát luôn. Mọi thứ đều ổn định không có vấn đề gì hết. Khoẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-nho-xanh/3644393/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.