Kể từ khi cô bé tên là Mạc Thiểu Hu xuất hiện, cuộc đời cậu thiếu niên như thay đổi. Cậu bé mong manh dễ vỡ như chiếc bát sứ ấy được tráng đi tráng lại bằng lớp men trong sáng nhất cuộc đời.
Từ một cậu bé ngày ngày chỉ biết nằm bệnh ốm đau vì bệnh sắp chết nay đã vui vẻ tươi tỉnh hơn rất nhiều. Bác sỹ từ bệnh viện cũng rất nhanh báo tin vui về cho gia đình, nồng độ hồng cầu trong máu cậu tăng hẳn, ai nấy đều vui vẻ. Có người còn đoán chắc rằng, bệnh tình của cậu có chuyển biến tích cực như vậy là do cái cô bé mang họ Mạc kia kìa.
Quỷnh thiếu cũng tự mình nhận ra điều đó. Cậu biết rằng cô bé vẫn tự cho mình là anh trai nuôi tạm thời của mình. Nhưng cậu thì không, không bao giờ cho phép chuyện đó có thể xảy ra thêm lần nữa.
- Anh, anh trai, anh dắt em đi đâu vậy.
Trời tối, đường đi rất loạng quạng lắm sao bề, ổ voi ổ gà lấp bóng sau những bụi cỏ khó lòng mà tránh khỏi được, và còn có khi… có cả rắn đồng cỏ nữa, nó có thể gặm lên đôi chân chẻ que này bất cứ lúc nào.
- Aaaaahhhh…
Mạc Thiểu Hu sợ quá, cô la toáng lên rồi chạy thục mạng quay về.
Cậu thiếu niên mặt mày ưu tú sa sầm lại, hết cách cậu vác ngang người con bé lại, đặt lên trên đỉnh đầu, sải chân rộng tiến về phía trước.
Anh hơn cô tám tuổi cơ, nhưng nếu hồi đó không bị đẻ non thì con số đó thể bị tụt xuống bảy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-ngot-ngao/3578695/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.