Bà Mạc nhếch môi cười, đôi lông mày khẽ nhếch, dồn từng hàng nếp nhăn in đầy trên vùng trán sần sùi lại với nhau, khóe mắt tinh anh lóe lên một tia độc ác.
- Nhà ta nghèo như thế, đến nuôi bản thân đã khó rồi, mày không thắc mắc tại sao bọn tao vẫn đồng ý nhận nuôi thêm mày sao?
- Bà… bà đứng im đấy!
Bây giờ đang là giữa ban đêm - khoảng thời gian có thể được coi là tối tăm nhất trong ngày, sự vật phía trước muốn nhìn được chỉ càng nhân thêm khó khăn. Chiếc ly sứ ban nãy có dung tích cũng khá lớn, một khi rơi xuống sẽ vụn thành rất nhiều mảnh vỡ và văng khắp nền nhà.
Cứ như thế, với tình trạng bây giờ việc đi lại của cô xem như là không thể.
Mạc Thiểu Hu cố nén lại khoảng không của tâm trạng mình lúc này, bàn tay nhỏ lan man ôm chặt lấy bụng, trái tim của cô rung lên từng đợt hệt như máy giã cối.
- Bà… bà nói tiếp được rồi đấy!
Mạc Thiểu Hu khắp mình mẩy run lên bần bật. Thực tâm! cô chỉ muốn rời đi ngay bây giờ. Bởi cô biết! Hai con người trước mặt cô đây chính là mối nguy hiểm đang rình rập đe dọa.
Cô lại đang mang thai, muốn hãm hại cô thì công việc càng dễ như trở bàn tay, chỉ cần họ muốn, bước lên một bước rồi đẩy nhẹ cô một cái thôi, bao nhiêu cố gắng giữ thai suốt vài tháng nay… sẽ bốc hơi như giọt nước lắng đọng trên kính.
Nhưng cô không thể rời đi, chỉ cần là sự việc liên quan đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-ngot-ngao/3578685/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.