Sau một buổi tối đầy mệt mỏi, điều đầu tiên Mạc Thiểu Hu làm là thức dậy, cô dụi dụi mắt, tóc tai rối bời, ôm cơ thể tàn tạ lên. Ánh mắt thoái thác, hết vén váy nhìn xuống vùng nữ tính máu me đã loang hết ra chân ra đệm lại thấy tủi thân vô cùng.
Cô không còn đường lui nữa rồi.
Mạc đặt chân xuống đất, rũ tấm váy thiếu sức sống xuống. Cô bước ra phía ban công. Tấm kính chắn ngang lại như ngăn cách cô với những điều hạnh phúc giản dị bên ngoài.
Mạc Thiểu Hu muốn mở cửa, nhưng với bộ dạng này của cô thì làm sao đây.
Trầm luân một đêm, cô không nghĩ bản thân mình sẽ hư hỏng đến mức thế.
Sao vậy?
Rõ ràng đêm qua cô mới là người chủ động cơ mà.
Ánh nắng ngoài kia hắt qua cửa kính, tưới tắm lên vẻ đẹp tuyệt diệu của người con gái.
Mặc dù môi bị hôn đến lem cả son, đầu tóc rũ rượi như bùi nhùi, những dấu son chằng chịt thêu trên những vết thương bị cha mẹ đánh đập cũng không giấu nổi sau lớp váy nhàu nhĩ.
Cô gái nhỏ không biết vì linh cảm gì mà lấy cảm thấy cô đơn đến vậy.
Rõ ràng đã trao thân cho người đàn ông cô yêu nhất, phải phải. Nhưng dường như có một thứ gì đó cứ chặn đứng cô lại.
....
Cứ như vậy, mà hai tháng đã trôi qua, thực tình cái đêm định mệnh đó đi qua, Mạc Thiểu Hu chẳng muốn nhớ về cái đêm đó nữa.
Sáng sớm, một vài bông hoa cưới treo lung khắp nơi, đong thành từng vòng parabol loan mĩ tráng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-ngot-ngao/3578665/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.