"Trác Quân Đình."
Rõ ràng còn yêu người đó... Sao phải cố chấp vậy chứ? Hàn Giản Mạn nhìn màn hình điện thoại Trần Ly vẫn để ảnh cưới, duy có mặt chú rễ bị làm nhoè đi thôi. Nhưng cô biết chú rễ đó chính là Trác Quân Đình.
[....]
"Lâm thiếu... Chiều nay Trác Quân Đình sẽ đến Trường Lạc."
Trong phòng sách, anh trợ lý thông báo tình hình thăm dò được.
Lâm Quân Hạo ngồi ở ghế nhịp chân đầy đắt ý.
"Thế đã bung dự án ma chưa?"
"Rồi ạ!" Trợ lý đặt lên bàn số giấy tờ liên quan tới đất đai.
Lâm Quân Hạo cười thâm thúy, chỉ còn đợi con mồi căn câu, ngày anh ta cưới Trần Ly sẽ nhanh thêm một chút. Anh ta lo sợ Trần Ly còn thương người cũ, thế nào cũng mềm lòng, trong đầu bỗng loé lên sách lượt tiêu diệt triệt để tình cảm đó...
[...]
Buổi chiều tà...
Trường Lạc hoàng hôn sẽ rất đẹp, Trác Quân Đình men theo dòng sông, ngắm sắc tim in trên mặt nước, nhớ đến Cẩm Tú Nhi, đã 4 năm dài hắn mong cô trở về, nhưng người về rồi sao tình không về.
"Cậu trai trẻ."
Một bàn tay gầy guột vỗ vai hắn, khi quay lại, nhận ra ông taxi lần trước.
"Là ông sao?"
Sau một hồi tâm sự với ông lão đó, Trác Quân Đình trở về khách sạn nghĩ ngơi, móc trong túi ra chiếc nhẫn cưới mà Cẩm Tú Nhi đã để lại ở bệnh viện cũng chiếc điện thoại. Bấy lâu hắn vẫn mang theo nó bên mình, vẫn mong có ngày đeo nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-mung-hoa-nguoi-dung/2824534/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.