Chuyện say rượu đêm đó đã trôi qua được vài tuần, chỉ trong nháy mắt, Noel đã đến gần.
Mùa đông Lạc thành cũng lặng yên đến.
Học sinh Quảng Thịnh đều đổi sang đồng phục mùa đông mới phát, không khí lạnh trong phòng học cũng đổi thành máy sưởi ấm áp vui vẻ, móc treo cặp sách của các nữ sinh cũng sôi nổi đổi thành kiểu dáng xù xù lông —— như vậy càng có không khí mùa đông.
Mà câu thần chú cửa miệng của Tưởng Kiều cũng biến thành: Khi nào tuyết rơi thế?
Tiết tự học sáng sớm, tiếng thở dài của cô ấy bị tiếng lật sách giáo khoa tiếng Anh và tiếng đọc từ mới át đi, chỉ có Thẩm Âm Âm thân là bạn cùng bàn mới có thể nghe thấy.
Trong ấn tượng, mùa đông Lạc thành rất ít khi có tuyết rơi.
Thẩm Âm Âm sống ở thành phố này sắp mười bảy năm, mùa đông nơi này luôn ướt và lạnh, xám xịt, rất ít khi nhìn thấy mặt trời, khi lạnh, khiến người ta không muốn nhúc nhích.
May mà trong phòng học có máy sưởi.
Sáng sớm mỗi ngày, từ trong nhà ấm áp, đi vài bước đã lên xe, đến cổng trường, chạy hai bước, rất nhanh đã đến lớp học, ngay cả áo lông vũ cô cũng không cần mặc.
Cũng rất ít nữ sinh trong trường mặc áo lông vũ.
Hôm nay Thẩm Âm Âm mặc một chiếc áo khoác có mũ màu xanh khói bên ngoài đồng phục, kiểu áo choàng, mặc váy đồng phục phong cách học đường, vừa thời thượng vừa không thiếu khí chất học sinh, cô rất thích outfit này.
Cô vui vẻ rạo rực mặc bộ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-mo-xanh/466487/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.