Rổ rất cao.
Là độ cao mà Thẩm Âm Âm nhảy lên cũng không với tới được.
Cô đứng ở ngoài vạch quy định, cứ giơ cao quả bóng rổ lên, ra sức ném theo hướng rổ.
Cái vòng rổ thật ra cũng không nhỏ, nhưng cứ như nó thành tinh vậy, sẽ di chuyển, nhân lúc người ta không chú ý thì lặng lẽ dịch đi chỗ khác.
Thẩm Âm Âm biết ý nghĩ này rất vớ vẩn, nhưng cô không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Nếu không vì sao cô không ném trúng nổi một quả?
“Không phải đã nói tưởng tượng rổ thành tôi à?” Lục Quyết vẫn luôn đứng ở bên cạnh, nhìn Thẩm Âm Âm liên tục ném mười mấy lần, cuối cùng mới mở miệng.
Chắc anh anh lại ghét bỏ cô ngu ngốc.
Thẩm Âm Âm mệt đến mức miệng nhỏ thở dốc, cô cong eo, hơi mất kiên nhẫn nói: “Tôi có thể tưởng tượng anh thành rổ được không?”
Lục Quyết nghe được, lắc đầu bất đắc dĩ cười: “Thế mà em đã mất kiên nhẫn rồi.”
Thẩm Âm Âm ném bóng cho anh, sức lực rất nhẹ, Lục Quyết chuẩn xác bắt được.
“Không luyện, tôi phải về nhà làm bài tập.” Thẩm Âm Âm quay đầu bỏ đi.
“Mới thế đã từ bỏ, không giống em”, Giọng Lục Quyết khá lười biếng, “Em xem mấy đứa con nít nhà người ta còn chưa từ bỏ.”
Sân bóng đối diện, mấy đứa trẻ con chạy quanh sân bóng, vóc dáng tuy nhỏ, tỉ lệ ném trúng cũng không ra gì, nhưng nhìn qua mấy đứa đó có vẻ rất hăng hái.
Điều này khiến Thẩm Âm Âm trong nháy mắt cảm nhận được sự hổ thẹn.
“Lại đây, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-mo-xanh/466483/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.