Mặt trời treo trên cành cây, nghịch ngợm nhòm những con người nhỏ bé đáng yêu yên vị trong nhà. Khe cửa như mở cách cổng lớn để ánh nắng lẻn vào, dừng trên mí mắt Cố U.
Chuông điện thoại đầu giường ầm ĩ lần hai, tiếng nhạc nhất thời vang vọng khắp phòng. Cố U cau mày khó chịu, gắng gượng gần như cả đêm, cô sờ soạng tìm điện thoại muốn tắt.
“Bây giờ là mười – hai – giờ sáng theo giờ Bắc Kinh”.
Đồng hồ máy móc lên tiếng không chỉ phá vỡ căn phòng im lặng mà còn cắt ngang bàn tay đang với đến tắt báo thức, nháy mắt cơn buồn ngủ nặng nề bị xua tan.
Thôi chết!,
Cố U giật bắn dậy, mang đại hai chiếc giày lộn xộn xông ra khỏi cửa. Nhìn cánh cửa nhà Lâm Trạch Diễn đóng chặt, tâm trạng ảo não rần rần bộ khắp cơ thể Cố U.
Cô vỗ đầu, bây giờ trông mình thật ngốc nghếch.
Hình như nhịp đập tối qua vẫn hiển hiện, vòng tay Lâm Trạch Diễn ấm áp tựa hồ lưu luyến trên đầu ngón tay. Rõ ràng người bảo Lâm Trạch Diễn đi sớm là Cố U nhưng người không tiễn cậu cũng là cô.
Lẽ nào Lâm Trạch Diễn nghĩ mình đùa bỡn cậu ấy?.
Cố U thở dài, dựa trán vào cửa, muốn nhiệt độ lạnh lẽo thức tỉnh bản thân.
Cố U ngẩng đầu, gõ cửa vài nhịp, âm vang trống trải cả hành lang
Một bà cụ dắt cháu cách đó không xa, thấy Cố U đập thùng thùng như thế thì kéo cháu mình sang một bên, nhỏ giọng nhắc nhở đừng nhìn. Sau đó hai bà cháu vội vã đi xuống tầng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-gao-pha-buoi/1102874/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.