“Bé Bưởiiiii!” – Liễu Trừng Thấm bất thình lình xuất hiện phía sau, cô ôm Cố U, cọ cọ vào đầu.
Cố U hết hồn, sợ ngã dúi ra trước, nhìn khuôn mặt đeo khuyên sửng sốt: “Liễu Trừng Thấm, sao cậu ở đây?”.
“Liễu Trừng Thấm, buông tay” – Liễu Triệt thấy Liễu Trừng Thám nhào đến như thế, anh khẽ cau mày gõ gõ mặt bàn, giọng điệu nghiêm túc.
Liễu Trừng Thấm thè lưỡi, lập tức vâng lời, ngồi xuống chiếc ghế thứ ba đặt sẵn.
Hèn chi xếp hẳn ba cái ghế.
Điều Cố U nghi ngờ, cuối cùng đã được giải đáp.
“Xin lỗi em, nó lỡ đọc được đoạn chat” – Liễu Triệt gật đầu áy náy, giải thích lí do Liễu Trừng Thấm đến đây
“Uổng công xem rồi chẳng lẽ mình không tới? Bé Bưởi, không nghĩ cậu đa tài đa nghệ như vậy. Ui giời yên tâm, mình hứa không bép xép ~” – Nửa đầu còn nói chuyện lưu loát, nửa sau lại ngựa quen đường cũ ôm tay Cố U làm nũng.
“Không sao, phát hiện thì phát hiện” – Cố U vỗ vỗ cánh tay quàng cổ mình, tỏ vẻ không để bụng.
Cố U theo nguyên tắc thuận theo tự nhiên, không gò bò.
“Ăn đã” – Liễu Triệt đặt menu trước mặt hai cô gái, hỏi ý kiến Cố U: “Ăn xong hẵng bàn công việc, em thấy ổn không?”.
“Vâng, không sao cả”.
“Anh, anh không thể hỏi cô em gái yêu dấu này sao?” – Liễu Trừng Thấm cố ý cắt ngang.
“Em tự liệu đi” – Liễu Triệt nhướng mày với Liễu Trừng Thấm.
“Xóe”.
Cố U ngồi xem hai anh em chí chóe, cũng không ngăn cản, cúi đầu chuyên tâm coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-gao-pha-buoi/1102872/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.