*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỗng dưng Cố U lơ lửng giữa không trung, cô vốn không quen nên theo bản năng vùng vẫy.
“Cậu đừng nhúc nhích”.
Giọng nói trầm thấp truyền từ đỉnh đầu, pha trộn mệnh lệnh áp bách hoàn toàn khác mọi khi.
Bàn tay bọc quanh đầu gối, Lâm Trạch ôm chặt Cố U, bảo đảm cô vững trong lòng mình.
Cố U chưa bao giờ chứng kiến một Lâm Trạch Diễn như vậy, cảm giác áp bức khiến cô lựng khựng. Cô không thể ngăn bản thân ngẩng đầu nhìn quai hàm cắn chặt của cậu.
Không hiểu sao, Cố U bỗng cảm thấy hình như cậu đã tức giận.
Không phải tức giận thường.
Cảm giác tội lỗi từ từ xâm chiếm, Cố U ngoan ngoãn nép yên lòng Lâm Trạch Diễn như một chú chim cút.
Sao tự dưng cậu ấy tức giận vậy?.
Cố U cúi đầu, dán mắt chằm chằm vào vạt áo chính mình, bần thần không rõ.
Lâm Trạch Diễn ôm cô về thẳng khách sạn, câu duy nhất cậu hỏi trên đường là số phòng Cố U, từ đó lặng im.
Một Lâm Trạch Diễn xa lạ khiến Cố U hơi lo lắng, cô cứ ngỡ hai mươi mấy năm quen nhau đã đủ để cô hiểu anh.
Tuy cô là một người EQ thấp, dây thần kinh thô hơn đá.
Nhưng giờ phút này, ngay cả lý do Lâm Trạch Diễn giận dữ Cố U cũng mù tịt.
Xem chừng Lâm Trạch Diễn thật sự nghiêm trọng.
Cố U được đặt mềm nhũn lên ghế, dõi mắt theo Lâm Trạch Diễn bước ra bước vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-gao-pha-buoi/1102868/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.