Giống như cảm nhận được tâm tình của y, Thư Vô Khích cúi đầu, nhẹ nhàng ấn đầu Lộ Tiểu Thiền vào trong lồng ngực của mình. "Bọn họ sẽ trở về." Thư Vô Khích nói, khiến người ta tin tưởng không thể nghi ngờ. "Vãn bối cảm kích tiền bối quan tâm Liên Nguyệt cùng Lâm Sương, chỉ là "thế" mà Liên Nguyệt kiếm mượn, bên trong luyện ngục của Ma đô không có." Miểu Trần mở miệng nói. "Liên Nguyệt kiếm mượn thế gì? Nếu gọi là "Liên Nguyệt", vậy rốt cuộc thế nó mượn là nước, hay là ánh trăng trên trời?" Lộ Tiểu Thiền thầm nghĩ, đến cùng có biện pháp nào giúp Liên Nguyệt mượn thế hay không? "Mộ Vãn kiếm của ta, cùng Liên Nguyệt kiếm là một đôi kiếm. Mộ Vãn kiếm mượn chính là độ ấm của nhật nguyệt, mà Liên Nguyệt kiếm mượn chính là ánh sáng của nhật nguyệt." Lộ Tiểu Thiền lúc này mới nhớ tới, Dạ Lâm Sương từng nói, Liên Nguyệt Nguyên Quân từng ở Bắc Minh dẫn cực quang vào trận đánh bại Ma Quân. Cực quang là ánh sáng thường thấy nhất trong đêm giá lạnh tại Bắc Minh. Nhưng mà... bên trong luyện ngục của Ma đô, lại vô cùng hắc ám, không có lấy một tia sáng! Liên Nguyệt... Liên Nguyệt xem ra thật sự không về được nữa! Lúc này, đầu ngón tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng búng một cái trên mi tâm Lộ Tiểu Thiền. "Ánh sáng thế gian, đâu chỉ tại nhật nguyệt?" Lộ Tiểu Thiền như hiểu như không mà nhìn Thư Vô Khích. Thư Vô Khích lạnh nhạt nói: "Vô Ngân kiếm khai phong, Liên Nguyệt cũng coi như giúp một tay. Thư Vô Khích ta chưa bao giờ nợ ân tình, vì vậy ta sẽ chờ hắn xung phá cảnh giới "Đại Thế", mượn ánh sáng từ nơi không có ánh sáng. Nếu như đến lúc ánh bình minh đầu tiên tuôn đổ, mà hắn vẫn chưa tỉnh ngộ, vậy ta liền không đợi thêm nữa." Lộ Tiểu Thiền giờ mới hiểu ra, vì sao Thư Vô Khích đối xử khác biệt với Liên Nguyệt Nguyên Quân cùng Dạ Lâm Sương, không chỉ vì bọn họ ngày hôm nay tương đồng cảnh ngộ với Thư Vô Khích cùng Lộ Tiểu Thiền y hơn ngàn năm trước, mà càng bởi vì Liên Nguyệt Nguyên Quân đã bỏ ra một phần ân tình. Vào lúc này, Liên Nguyệt đang ngự kiếm bay lên, bị tầng tầng tà khí đè ép, thế nhưng hắn ôm Dạ Lâm Sương trong lồng ngực, cho dù sức cùng lực kiệt cũng tuyệt đối không từ bỏ! Nếu như hắn chỉ có một mình, nguyên thân tịch diệt cũng không đáng là gì! Nhưng là Lâm Sương, hắn sẽ không để cho Lâm Sương chịu thêm một điểm thương tổn nào nữa! Cho dù là mảy may cũng quyết không thể! Không có ánh sáng, Liên Nguyệt không kết ra được kiếm trận, hắn đơn giản liền dùng linh khí quanh thân làm lá chắn, che chở cho Dạ Lâm Sương, từng chút một hướng lên phía trên. Ma đô là nơi tà khí xung mãn nhất, Liên Nguyệt cảm thấy như bị ngàn vạn dãy núi trấn áp, xương cốt đều sắp nứt cả ra. Ấu thú Liệt trong lồng ngực phát ra tiếng nỉ non khe khẽ, lông mày nhỏ nhíu lại cùng một chỗ, lỗ tai nhỏ yếu ớt mà phẩy phẩy. "Lâm Sương... Tuyệt đối đừng ngủ... Chúng ta nhất định sẽ đi ra ngoài... Nhất định sẽ đi ra ngoài!" Liên Nguyệt xốc xốc Dạ Lâm Sương trong lồng ngực, lúc này hắn so với trẻ sơ sinh còn muốn yếu ớt hơn, vô lực mở mắt, phát ra một tiếng "Ô" nho nhỏ. Tâm Liên Nguyệt rối như tơ vò, đó là vết thương xông vào trong nghiệp hỏa luyện ngục, vẫn còn đang âm ỉ đau đớn. Một khắc cúi đầu xuống, Liên Nguyệt phát hiện Dạ Lâm Sương đang nhìn chính mình. Rõ ràng hơi thở mong manh, cặp mắt kia lại tràn đầy mong đợi, sáng ngời mà chiếu vào trong lòng Liên Nguyệt. Trong nháy mắt, Liên Nguyệt tỉnh ngộ, khí thế lan tràn. Ai nói ánh sáng nhật nguyệt mới là ánh sáng! Cho dù là trong bóng tối, trong lòng có ánh sáng, liền có thể chiếu sáng vạn trượng! Linh khí của Liên Nguyệt Nguyên Quân giống như thác nước, xông thẳng lên chín tầng trời, kiếm trận kích cỡ chỉ tương đương bàn tay bỗng nhiên căng tràn, giống như sông dài biển rộng mênh mông vô ngần, hướng về bốn phương tám hướng mà đi, Tà linh dày đặc hoàn toàn không có cách nào tránh né, giống như lốc xoáy bị cuốn vào trong kiếm trận. Luyện hóa Tà linh càng nhiều, kiếm trận càng to lớn. Ánh sáng trong lòng, cùng ánh sáng nhật nguyệt bất đồng. Trong lòng có bao nhiêu sáng ngời, liền có thể chiếu sáng bấy nhiêu hư không trong trời đất! Kiếm trận Liên Nguyệt thế không thể đỡ, Tà linh Ma đô như bị gột rửa! Thời khắc này tâm Liên Nguyệt không còn tạp niệm, đan hải như không chịu đựng nổi lượng Tà linh vô cùng to lớn bị luyện hóa, vỡ tan ra. Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy cả tâm hồn mình như bay bổng ra khỏi thế giới, phá tan tất cả, đi đến một cõi trời mới đất mới rộng lớn vô biên! Bên trên khe nứt Tây Uyên, Dư chưởng môn không nhẫn nại được nữa, nàng không dám nói gì Thư Vô Khích, chỉ nhìn Miểu Trần Nguyên Quân nói: "Kiếm Tông, ta biết ngươi đang mong chờ đệ đệ cùng chưởng kiếm của mình, nhưng áp chế tà chúng Ma đô, một khi cơ hội không còn, thiên hạ sẽ đại loạn mất!" Mọi người đều nhìn về phía Miểu Trần Nguyên Quân, Miểu Trần tay nắm chặt Mộ Vãn kiếm, nhìn về phía chân trời, một tia nắng mai kéo dài thành tơ nhỏ càng lúc càng rõ ràng, ánh bình minh đầu tiên sắp sửa tuôn đổ. Mạc Thiên Thu canh giữ bên cạnh Côn Ngô và Hạo Phục khẽ hừ một tiếng: "Không phải đã nói là chờ ánh bình minh sao, Dư chưởng môn cũng thật nóng vội. Hay là Dư chưởng môn lo lắng Liên Nguyệt Nguyên Quân tỉnh ngộ tiến vào cảnh giới "Đại Thế", sẽ thay thế Miểu Trần Nguyên Quân làm Nam Ly Cảnh Thiên Kiếm Tông, lúc trước ngươi đắc tội hắn, sợ hắn khiến ngày tháng sau này của ngươi không dễ chịu?" Mạc Thiên Thu một chút mặt mũi cũng không cho liền vạch trần Dư chưởng môn, Dư chưởng môn cắn răng hừ một tiếng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Côn Ngô mở miệng nói: "Nếu Ương Thương đã ở đây, hắn nói phải đợi đến ánh bình minh đầu tiên, thì chính là đã nắm chắc thời khắc phong bế khe nứt Tây Uyên." Đúng lúc này, Chương Dung Tu chỉ vào vực sâu, cả kinh hô lên: "Các ngươi mau nhìn!" Chỉ thấy bên trong tà khí dày đặc, một luồng ánh sáng như Hoằng Nhật kiếm trận phá tan muôn vàn trở ngại, bay thẳng lên trời. Vực thẳm Tây Uyên được chiếu sáng! Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, y biết là Liên Nguyệt Nguyên Quân đã thông suốt ý nghĩa của "ánh sáng từ nơi không có ánh sáng", mượn thế mà xông ra! Thư Vô Khích duỗi tay tới, che lại đôi mắt của Lộ Tiểu Thiền, phòng ngừa y bị ánh sáng chói mắt này làm tổn thương. Dù sao ánh sáng này cũng không phải là ánh sáng nhật nguyệt, mà là linh quang của Liên Nguyệt Nguyên Quân khi phá tan cảnh giới "Tá Thế", tiến vào tầng thứ nhất của cảnh giới "Đại Thế"! Bên trong luồng ánh sáng, là Liên Nguyệt Nguyên Quân ôm Dạ Lâm Sương bay ra, ngàn vạn ánh sao cũng theo đó mà tuôn trào, có thể nói là thế gian kỳ cảnh. Dư quang của kiếm trận bao phủ quanh thân Liên Nguyệt Nguyên Quân, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích. Đan hải dồi dào, linh khí no đủ, cùng những gì lúc trước Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy hoàn toàn bất đồng. Phảng phất như thoát thai hoán cốt, một lần nữa làm người. Thanh âm chấn động từ phương bắc truyền đến, phảng phất như tiếng vỡ vụn của sông băng vạn năm. Ngay sau đó một luồng cực quang phá vỡ bầu trời đêm, giống như dây cung đã căng ra hết mức. "Là Bắc Minh Giải Kiếm Thạch!" "Bắc Minh Giải Kiếm Thạch thừa nhận ai là Kiếm Tông?" Liên Nguyệt Nguyên Quân nghiêng mặt sang, liền thấy luồng cực quang Bắc Minh kia từ xa xôi vạn dặm mà đến, rơi xuống trên thân Liên Nguyệt kiếm của hắn. Mọi người kinh ngạc cảm thán, không ngờ Bắc Minh Giải Kiếm Thạch lại nhận Liên Nguyệt Nguyên Quân làm Kiếm Tông? Liên Nguyệt cũng ngạc nhiên cực kỳ, nhấc lên kiếm của mình, đường nét của Liên Nguyệt kiếm đã khác biệt rất nhiều so với lúc trước, giống như tảng băng trong suốt thấu triệt nhất trên cõi đời này, ánh trăng trên trời đã được ánh bình minh thay thế, trăng sáng huyền ảo phản chiếu trên thân kiếm vẫn như cũ rõ ràng. Đây mới thực sự là trăng trong nước, Liên Nguyệt. Miểu Trần Nguyên Quân mỉm cười nói: "Sư đệ, ngươi dùng thân nhập ma, nhưng lại bảo vệ được bản tâm của mình. Hiện tại trùng sinh từ trong biển ma, đi vào "Đại Thế" tầng thứ nhất, trở thành Bắc Minh Kiếm Tông." Liên Nguyệt ôm chặt Dạ Lâm Sương trong lồng ngực, trong khoảnh khắc trăm mối ngổn ngang. Mọi người cũng chưa từng nghĩ đến, Liên Nguyệt Nguyên Quân nhập ma hơn ngàn năm, thế nhưng còn có thể bài trừ ma tính bên trong đan hải, tu vi tăng cao, quả thực thế sự khó lường. Giải Kiếm Thạch ở các phương là linh thạch từ thời thượng cổ thuở trời đất còn sơ khai lưu lại. Tứ phương Kiếm Tông thông thường đều là Kiếm Tông tiền nhiệm đem trọng trách trấn thủ một phương giao phó cho đời tiếp theo. Nhưng nếu là Kiếm Tông được Giải Kiếm Thạch lựa chọn, thì đó chính là ý trời khó trái. Chúng tiên thủ đã từng chê trách Liên Nguyệt Nguyên Quân, thời khắc này cũng bị thuyết phục mà cúi đầu phục tùng, hướng về Liên Nguyệt Nguyên Quân hành lễ, tôn xưng hắn một tiếng "Kiếm Tông". Lộ Tiểu Thiền lại nhìn thấy trên mặt Liên Nguyệt Nguyên Quân không hề có bất kỳ ý cười nào, danh lợi đối với hắn xưa nay đều là vật ngoài thân, kém xa Dạ Lâm Sương trong lồng ngực đang suy yếu đến không cách nào biến ảo thành hình người. "Hiện tại Liên Nguyệt đã trở lại, chúng ta không còn gì lo lắng, xin tiền bối hãy dẫn dắt chúng ta phong bế khe nứt Tây Uyên!" Miểu Trần Nguyên Quân quay người khẩn cầu Thư Vô Khích. "Cũng đến lúc chấm dứt việc này, trả lại thái bình." thần sắc Thư Vô Khích bình tĩnh, phảng phất như phong bế khe nứt Tây Uyên chẳng phải việc gì khó. Chỉ có trong lòng Lộ Tiểu Thiền rõ ràng cái gọi là "thái bình" của Thư Vô Khích, chính là muốn hai người bọn họ sớm có được những ngày tháng thanh tịnh. Liên Nguyệt ôm Dạ Lâm Sương đi tới trước mặt Lộ Tiểu Thiền. Càng đến gần, thì càng thấy rõ Dạ Lâm Sương thương tích khắp người đang thoi thóp. Nếu như không phải Liên Nguyệt vẫn luôn dùng linh khí che chở cho nguyên đan của Dạ Lâm Sương, e rằng ngay cả nguyên thân Liệt của hắn cũng giữ không được. "Ly Triệt Quân, y đạo của ngươi cao thâm, cầu ngươi cứu chữa cho hắn... Vô luận tương lai có chuyện gì, ta chắc chắn sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó, tuyệt không chối từ." Liên Nguyệt vốn là kẻ tiêu sái, lại vì Dạ Lâm Sương mà cúi đầu cầu xin. Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi, cẩn thận sờ một chút đỉnh đầu của Dạ Lâm Sương, Dạ Lâm Sương liền đau đến phát ra thanh âm nghẹn ngào, cuộn tròn thân lại càng run rẩy dữ dội hơn. "Liên Nguyệt Nguyên Quân, tuy ta am hiểu dùng y chú thanh lọc tà niệm trong lòng người, nhưng trị liệu vết thương tóc da trên thân thể, thì sư huynh Côn Ngô của ta càng am hiểu hơn." Lộ Tiểu Thiền biết, mỗi một đau đớn của Dạ Lâm Sương, đều tiến vào trong lòng Liên Nguyệt Nguyên Quân. Tựu như năm đó, nghiệp hỏa Hỗn Độn thiêu đốt thân thể Lộ Tiểu Thiền y, nhưng dằn vặt lại là tâm Thư Vô Khích. Côn Ngô kiểm tra ấu thú trong lồng ngực Liên Nguyệt, lập tức dùng y chú chữa trị thương thế cho hắn. Chỉ thấy ấu thú vốn đang co ro dần dần giãn ra thân thể, lỗ tai nhỏ còn giật giật, mi tâm Liên Nguyệt Nguyên Quân rốt cuộc thả lỏng. "Kiếm Tông, thỉnh ngươi tận tâm phong bế khe nứt này, ta cũng sẽ tận lực trị liệu cho Dạ chưởng kiếm." Có lời hứa của Côn Ngô, Liên Nguyệt cuối cùng cũng xoay người, mắt nhìn khe nứt kia. Tà chúng Ma đô tuy rằng đã dao động căn cơ, nhưng vẫn như cũ ngo ngoe rục rịch, vô số Tà linh không nhẫn nại được, vọt ra tứ tán. "Tiểu Thiền, ngươi có biết phải phong bế nó như thế nào hay không?" Thư Vô Khích hỏi. Lộ Tiểu Thiền nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu. Khe nứt Tây Uyên sâu như thế, chẳng lẽ phải đem đất đai hai bên mạnh mẽ hợp trở lại? Vậy trừ phi trên đời này có "chân Thần", bằng không cho dù là Thư Vô Khích cũng không làm nổi a. Nhưng chính là dù có dời ngọn núi cao nhất trên thế gian đến, cũng lấp không đầy khe nứt này a! Trừ phi.... Trong đầu Lộ Tiểu Thiền chợt lóe một tia linh quang: "Mượn thiên hạ hồng thuỷ, xông vào Ma đô! Không có khe nứt nào mà nước lấp không đầy!" "Đúng là như vậy. Sau đó lấy uy thế của kiếm trận, tiến thẳng vào luyện ngục, phá huỷ căn cơ Ma đô." Thư Vô Khích nói tới đây, những người khác tựa hồ cũng hiểu rõ hiện tại phải nên làm gì. "Cuối cùng, ta mượn ấm áp của nhật nguyệt, Liên Nguyệt dẫn chí hàn của Bắc Minh, đóng băng Tây Uyên." Miểu Trần Nguyên Quân nói. "Như vậy rất tốt!" Lăng Niệm Ngô quay người nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền, "Thỉnh Vô Ngân kiếm ra khỏi vỏ đi!" Lộ Tiểu Thiền thật không ngờ, Vô Ngân kiếm của mình mới vừa khai phong, liền có công dụng lớn như vậy! Y không khỏi khẩn trương lên. Thư Vô Khích lại nói: "Ngươi không cần lo lắng, trận chiến này kém xa năm đó ngươi xả thân vì ta." Lộ Tiểu Thiền lập tức hiểu được ý tứ của Thư Vô Khích, hắn muốn phong bế Ma đô, khiến thiên hạ không còn Tà linh hay Ma Quân dám đánh chủ ý lên nguyên đan của Lộ Tiểu Thiền nữa! Lộ Tiểu Thiền sĩ khí đại chấn, y có Thư Vô Khích làm chỗ dựa a, có cái gì phải sợ! Một tay vung lên Thái Lăng Chân Uyên, hồng thủy liền cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, giống như rồng nước khổng lồ, dâng trào tiến vào bên trong khe nứt Tây Uyên. Mọi người chưa từng gặp qua thế nước như vậy, lập tức đinh tai nhức óc! Vô Ngân kiếm của Lộ Tiểu Thiền kết ra một đạo đại trận, như có như không, trong suốt giống như nước, nhưng cũng giống như nước biến hóa khôn lường, rơi thẳng xuống, hồng thuỷ tràn vào trong kiếm trận, uy lực tăng thành gấp trăm lần. Cả Tây Uyên đều rung chuyển, kiếm trận cùng hồng thuỷ tương hỗ tương thừa, toàn bộ tinh thần của Lộ Tiểu Thiền đều phó thác vào kiếm trận, mãi đến khi y cảm giác được hồng thuỷ cuồn cuộn tiến vào bên trong nghiệp hỏa của luyện ngục! "Áp trận!" thanh âm lạnh lùng của Lộ Tiểu Thiền vang lên. Chưởng môn các phái lập tức dồn hết sức lực phóng ra kiếm trận, vô số kiếm trận tầng tầng lớp lớp chồng chất bay xuống, nghiền ép luyện hóa đám Tà linh bỏ chạy ra ngoài. Thanh âm gào thét của chúng bị tầng tầng kiếm trận bao phủ. Lăng Niệm Ngô cúi đầu, nhẹ nhàng búng vào chuông bạc lưu ly trên chuôi kiếm. Chuông bạc kia giống như thu lấy thanh âm cuồn cuộn của hồng thuỷ, bỗng chốc vang lên, Linh Hao kiếm trận của Lăng Niệm Ngô đại thành, đột nhiên ép xuống, thanh âm rung động, vô số bụi trần bị nhấc lên, uy lực kiếm trận cực lớn, phảng phất như biển rộng mênh mông vô tận đánh vào đất liền, thanh thế hùng vĩ kéo dài không dứt. Ma đô luyện ngục bị phân hoá nứt toác. Mạc Thiên Thu túm lấy cổ áo Hạo Phục, hắn còn chưa mở miệng, Hạo Phục liền nói: "Ngươi muốn mượn tinh hồn của ta liền mượn đi. Đây cũng là... chuyện duy nhất ta có thể làm." "Ngươi nghĩ được như vậy, ta còn có thể để mắt tới ngươi một chút." Thiên Thu kiếm mượn lấy tinh hồn của Hạo Phục, kiếm trận cũng xông vào bên dưới khe nứt Tây Uyên. Thư Vô Khích nhắm hai mắt lại, cộng cảm cùng Vô Khích kiếm ở nơi xa xôi trên Vô Ý Cảnh Thiên. Linh hải quanh người hắn bàng bạc mà tuôn trào, giống như thế gian đại khí, đều cuộn vào mây xanh, muốn nuốt trọn lấy cả bầu trời! Mọi người ngước nhìn, ngay cả hô hấp cũng đều nghẹn ở cổ họng. Bọn họ luôn tự xưng tu vi ít nhiều cũng có chút thành tựu, nhưng so với đạo kiếm trận này của Thư Vô Khích, phảng phất nhỏ bé giống như giun dế. Đây cũng không phải kiếm trận có uy lực to lớn nhất của Thư Vô Khích, nhưng là xứng hợp nhất với kiếm trận của Lộ Tiểu Thiền — Phi Thoan. Nước bên trong mây trời đều bị gom vào trận, kiếm trận giống như bầu trời tuôn đổ xuống, linh áp mạnh mẽ đến nỗi thiếu chút nữa cuốn luôn tiên thủ các phái xuống dưới! Quần áo quanh thân Thư Vô Khích đều tung bay, một tay của hắn chặt chẽ giữ lấy Lộ Tiểu Thiền. Lộ Tiểu Thiền hít vào một hơi, tuệ nhãn của y có thể tinh tường nhìn thấy linh khí chất chứa trong đạo kiếm trận này, đó là đại thế của trời đất tràn về! Thuật "Nhất Diệp Chướng Mục" của Thư Vô Khích cũng bởi vì phóng thích linh khí mà bị phá giải, dung nhan của hắn khiến sinh linh trong trời đất đều phải ảm đạm thất sắc, ngay cả Miểu Trần Nguyên Quân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Nghiệp hỏa luyện ngục bị thiên hạ hồng thuỷ mang theo tầng tầng kiếm trận trùng kích, cơn sóng này chưa lặng thì cơn sóng kia đã ập tới, Ma Quân Tà linh chiếm cứ bên dưới nỗ lực chống đỡ, lại bị gắt gao trấn áp, gào khóc kêu la, như thể gần kề tận thế. "Miểu Trần! Xuất kiếm!" Liên Nguyệt cao giọng hô to. Mộ Vãn kiếm cùng Liên Nguyệt kiếm đồng thời xuất hiện, tận cùng của ánh mặt trời chói chang cực nóng chính là cực hàn, mà hàn khí của Bắc Minh cũng dung nhập vào trong kiếm trận, chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ Tây Uyên liền bị đóng băng, giữa khe nứt giống như mặt kính. Mà bên dưới lớp băng, là đủ loại tư thái dữ tợn của Tà linh, giống như bị thời gian đóng băng bất động, bị phong ấn bên trong. Trong khoảnh khắc tất cả trở nên vô cùng yên tĩnh, thế nhưng không có người nào thả lỏng cảnh giác, phảng phất như tầng băng này bất cứ lúc nào cũng có thể nứt ra. Lộ Tiểu Thiền thi triển thuật "Biện Linh", Ma đô chia năm xẻ bảy, nghiệp hỏa luyện ngục đã tắt. "Từ nay về sau, không còn Ma đô." Thư Vô Khích mở miệng nói. Thanh âm của hắn không lớn, lại giống như chỉ dụ của Thần, tất cả mọi người đều thở ra một hơi. Lộ Tiểu Thiền nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, nắm thật chặt Vô Ngân kiếm trong tay, không dám buông ra. Thư Vô Khích bao bọc lấy tay y vào trong lòng bàn tay của chính mình, ở bên tai của y nhẹ giọng nói: "Tiểu Thiền, kiếm trận Viên Trạch của ngươi có thể tản đi rồi." Lộ Tiểu Thiền lúc này mới thở ra một hơi, chậm rãi buông lỏng chuôi kiếm, giữa kẽ tay đều là vết máu. Lông mày Thư Vô Khích nhíu lại, nhấc lên tay của y, đặt ở bên môi. "Vô Khích ca ca, ta không đau." Lộ Tiểu Thiền lộ ra khuôn mặt tươi cười. Chưởng môn các phái đều đang kiểm kê số lượng đệ tử mà mình mang đến, trải qua trận chiến này, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi đối với Ma đô, đối với Thư Vô Khích càng thêm kính nể. "Không ngờ Ương Thương không cần Vô Khích kiếm bên người, vẫn có thể thúc phát kiếm trận uy lực khổng lồ như thế!" "Không hổ là người đến gần cảnh giới của Thần nhất trong những vị Kiếm Tông!" Thế nhưng, bọn họ đối với thân phận của Lộ Tiểu Thiền càng tò mò hơn. "Thiếu niên bên cạnh Ương Thương Quân là ai? Chẳng lẽ là đệ tử của Ương Thương Quân?" "Không không không! Ngươi không nghe thấy Liên Nguyệt Nguyên Quân xưng hô như thế nào với y sao? Là "Ly Triệt" a! Đó hẳn là Thái Lăng Các Ly Triệt Quân!" "Ly Triệt Quân không phải sớm đã chết hơn ngàn năm trước rồi sao?" Mọi người dồn dập suy đoán, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại không có ý giải thích. Thân phận của y, cứ để cho người khác tự đoán đi! Y chỉ cần sống thành bộ dáng chính mình muốn sống là được! Liên Nguyệt Nguyên Quân thu kiếm, đi tới trước mặt Côn Ngô. Côn Ngô đem ấu thú trả lại cho hắn: "Dạ chưởng kiếm từ bỏ tu vi của chính mình, mới độ hóa được tà khí bên trong nguyên đan của ngươi. Tuy rằng ta có thể trị khỏi đau đớn trên thân thể hắn, nhưng không có tu vi...." "Không có tu vi, thì không cách nào duy trì hình thái con người, đúng không?" Liên Nguyệt mở miệng hỏi. "Đúng vậy." Côn Ngô gật đầu, "Có lẽ trăm năm, có lẽ ngàn năm, có lẽ vạn năm..." "Như vậy trăm năm, ngàn năm, vạn năm, hắn đều ở bên cạnh ta là tốt rồi." Liên Nguyệt nghiêng mặt sang, kề sát trên gò má của Dạ Lâm Sương, cảm thụ được trái tim của hắn đang nhảy lên. Dạ Lâm Sương dùng chóp mũi khéo léo cọ cọ vào chóp mũi của Liên Nguyệt, bên trong đôi mắt vừa lớn vừa sáng ngời kia đều là dáng vẻ của Liên Nguyệt, Liên Nguyệt rốt cuộc lộ ra một nụ cười. Nụ cười này, cùng với nụ cười mà Lộ Tiểu Thiền từng thấy hoàn toàn bất đồng, đó là nụ cười thỏa mãn xuất phát từ nội tâm. "Liên Nguyệt Nguyên Quân, tiếp theo ngươi dự định thế nào? Là trở về Nam Ly Cảnh Thiên sao?" Lộ Tiểu Thiền hỏi. Liên Nguyệt nhẹ nhàng sờ đầu Dạ Lâm Sương, không biết có phải là do mất đi tu vi hay không, Dạ Lâm Sương giống như rất dễ buồn ngủ, không bao lâu mí mắt liền cụp xuống, phát ra tiếng ngáy khe khẽ, dị thường đáng yêu. Lộ Tiểu Thiền nuốt nuốt nước miếng, làm sao bây giờ a, y cũng muốn ôm một cái... Thế nhưng Liên Nguyệt chắc chắn sẽ không cho, nếu ai dám sờ Dạ Lâm Sương một cái, nhất định sẽ bị Liên Nguyệt kiếm đông thành tảng băng. "Mặc dù Nam Ly Cảnh Thiên là nơi ta lớn lên, thế nhưng Bắc Minh mới là cố hương của Lâm Sương. Hơn nữa... nếu ta đã là Bắc Minh Kiếm Tông, tự nhiên phải đi đến Bắc Minh trấn thủ." "Bắc Minh... rất lạnh, rất khổ...." Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên tràn ngập đồng tình đối với Liên Nguyệt. Liên Nguyệt lại cười: "Vô Ý Cảnh Thiên cũng là nơi không có thứ gì, nhưng chỉ cần một người làm bạn, liền so với ngàn vạn thế giới càng khiến cho ngươi hài lòng, không phải sao?" "Cũng đúng." Lộ Tiểu Thiền gật đầu, y lui về phía sau một bước, cố ý dựa vào lồng ngực Thư Vô Khích, "Lúc trước ta cảm thấy Vô Ý Cảnh Thiên thật không thú vị. Nhưng hiện tại nhớ tới, mỗi một câu Vô Khích ca ca nói với ta, mỗi một chuyện mà hắn làm đều để lại dư vị trong lòng ta." Liên Nguyệt cười rạng rỡ, đi tới trước mặt Miểu Trần Nguyên Quân. "Tỷ tỷ, hơn ngàn năm qua cực nhọc ngươi quan tâm ta. Chỉ là trong thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn, ta quyết định mang theo Lâm Sương đi Bắc Minh. Tỷ tỷ trong lòng ngươi không có bất cứ tạp niệm gì, chỉ sợ hiện tại trong mấy vị Kiếm Tông, là người có khả năng xung phá cảnh giới "Đại Thế" nhất." Tuy rằng tu vi của Thư Vô Khích trước mắt đạt tới đỉnh cao, nhưng tâm hắn bị trói buộc nơi Lộ Tiểu Thiền, rất khó thoát ly chín tầng trời của cảnh giới "Đại Thế". Mà Hạo Phục nhập ma, tuy rằng tà khí đã trừ, nhưng tu vi cũng bị phân tán, chỉ sợ cả ngàn năm cũng chưa chắc khôi phục như cũ. Liên Nguyệt vui vẻ tự tại, không cầu đạt tới đỉnh cao, mà cầu có thể cùng Dạ Lâm Sương trong đêm giá lạnh gắn bó nương tựa lẫn nhau. Miểu Trần rũ mắt xuống, hiếm thấy lộ ra biểu tình cô đơn. "Kỳ thực ngươi không biết, ta cũng có chấp niệm." "Tỷ tỷ ngươi cũng có chấp niệm? Hay là mới nãy ngươi nhìn thấy chân thân của Ương Thương Quân, kinh động như gặp thiên nhân, động phàm tâm?" Liên Nguyệt bày ra dáng vẻ kinh ngạc. Ngay cả Lộ Tiểu Thiền cách đó không xa nghe thấy, cũng khẩn trương lên, ồn ào muốn Thư Vô Khích sử dụng thuật "Nhất Diệp Chướng Mục", không để cho người khác tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ của hắn. Miểu Trần nở nụ cười: "Ngươi vẫn cứ thích trêu đùa ta như vậy. Ta từ nhỏ đã ước ao có thể tự do tiêu sái như ngươi, không cần tuân theo những quy tắc lẽ thường, cũng không cần truy cầu tu vi. Ta luôn muốn sống thành bộ dáng của ngươi." "Tỷ tỷ... sống được như chính mình, mới thật sự là tiêu sái." Nói xong, hắn ôm lấy Dạ Lâm Sương, nhẹ nhàng tung lên cao, sau đó quơ quơ: "Lâm Sương, ngươi nói có đúng hay không?" Dạ Lâm Sương vốn đang ngủ, kết quả bị Liên Nguyệt Nguyên Quân làm cho tỉnh giấc, trực tiếp đập móng vuốt xuống, ịn cho Liên Nguyệt Nguyên Quân nguyên một cái bạt tai thiệt lớn. Liên Nguyệt cố ý lộ ra bộ dáng thương tâm: "Lâm Sương! Ngươi thay đổi! Ngươi lúc trước ngoan ngoãn hiểu chuyện biết bao! Ta kêu ngươi đi hướng đông, ngươi liền không thèm liếc mắt một cái về hướng tây! Nhưng bây giờ ngươi biết đánh ta rồi!" Dạ Lâm Sương liếc mắt nhìn Liên Nguyệt một cái, lỗ tai nhỏ giật giật, liền gục xuống, bộ dáng buồn ngủ. Liên Nguyệt nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, yêu quý đến đòi mạng. Lộ Tiểu Thiền không nhịn được mở miệng nói: "Liên Nguyệt Nguyên Quân, cho ngươi một lời khuyên." "Lời khuyên gì?" "Ngươi tuyệt đối không nên sờ đầu Dạ Lâm Sương, sẽ trọc đầu đó a! Đây là kinh nghiện của bản thân ta!" Lộ Tiểu Thiền đi tới trước mặt Liên Nguyệt, cuối cùng cũng tìm được một cái lý do, vươn tay ra sờ một lượt từ đỉnh đầu Dạ Lâm Sương, tới cổ và lưng của hắn, "Phải sờ như vậy nè! Phải đều đều!" Oa, xúc cảm thật tốt! Lộ Tiểu Thiền vẫn cho rằng Liệt thân là linh thú Bắc Minh, trên người cũng sẽ băng lạnh, da lông bị gió lạnh truy rèn, khẳng định rất thô ráp, không nghĩ tới lông mượt như tơ, trơn bóng nhẵn mịn, hại y cũng muốn nuôi một con linh thú nhỏ! "Đa tạ lời nhắc nhở của ngươi." Liên Nguyệt Nguyên Quân rảnh tay, xoa xoa cái bụng tiểu linh thú, không ngờ Dạ Lâm Sương thế nhưng phát ra một tiếng hừ nhẹ, còn giật giật chân sau, xem ra rất thích a! Nói xong lời từ biệt, Liên Nguyệt Nguyên Quân liền ngự kiếm bay đi, hắn ở xa xa hướng về Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích cúi đầu bái biệt, rồi biến mất ở cuối chân trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]