Tâm Lộ Tiểu Thiền trong nháy mắt giống như bị nhéo, rồi bị lôi kéo, phảng phất như linh hồn đều muốn nứt ra.
"Tiểu Thiền, tại sao ngươi khóc?"
Đầu ngón tay Thư Vô Khích lướt qua hai má Lộ Tiểu Thiền, mi tâm nhíu lại.
"Ta... Ta chỉ là đang nghĩ, thời điểm Lăng Nguyên Chân Quân tịch diệt, nhất định... nhất định rất muốn nhìn thấy Kiếm Tông một lần cuối."
Thư Vô Khích ôm Lộ Tiểu Thiền vào trong lòng, vỗ vỗ lưng y.
Mạc Thiên Thu thở dài một hơi: "Tu được ngàn năm vạn năm thì lại thế nào. Đối với hai vị tiên thánh mà nói, còn không bằng mấy chục năm thời gian "nguyện có được tâm người, bạc đầu không phân ly"."
"Cho nên, dưới mảng vực sâu này, chính là Ma đô của Tà thần Hỗn Độn?"
Lộ Tiểu Thiền nheo mắt lại, chẳng trách nhìn thấy tà khí như có như không.
Nhưng tà khí này quá sâu, sợ là cả mấy vạn dặm, bằng không với tuệ nhãn của Lộ Tiểu Thiền, sao có thể nhìn đến không rõ ràng như vậy.
"Đúng thế. Nhưng vì ngăn cản không cho Tà linh bên trong Ma đô đi ra, vị Kiếm Tông Ương Thương đầu tiên đã phong ấn nó. Sau đó Tây Uyên Kiếm Tông xây dựng Trùng Loan Cung trên vách núi này, chính là vì trấn thủ lối vào Ma đô."
"Thì ra là như vậy." Lộ Tiểu Thiền gật gù.
Xem ra Tây Uyên là pháo đài phòng ngự tà chúng Ma đô a.
"Đi thôi, chúng ta đi vào."
Mạc Thiên Thu vung lên một vệt cười yếu ớt, mang theo đệ tử trong môn ngự kiếm tiến vào.
Lối vào Trùng Loan Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-chang-tien/1496683/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.