Lộ Tiểu Thiền phát ra một tiếng nỉ non, đầu giật giật.
Tiếp theo là một tia chớp phá vỡ đêm đen, ánh sáng chiếu rọi cả gian phòng.
Sấm sét đột nhiên nổi lên, Thư Vô Khích lập tức giơ tay bịt kín lỗ tai Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền cau mày, mở mắt ra.
"Bị dọa?" Thư Vô Khích nhẹ giọng hỏi, so với tiếng sấm từ xa đang đến gần, thanh âm của hắn càng mang theo một loại cảm giác thanh nhuận lại thấu triệt.
Lộ Tiểu Thiền lúc này mới phát hiện tay của Thư Vô Khích đang đặt ở trên lỗ tai của mình, trong lòng không khỏi dao động, phảng phất như hoàn toàn không nghe thấy tiếng sấm ở bên ngoài, chỉ có đôi mắt gần trong gang tấc của Thư Vô Khích.
"Không có." Lộ Tiểu Thiền nói.
Ngay sau đó, mưa to ào ào kéo đến, như thể có người ở giữa trời đêm hất xuống chậu nước.
"Sao trời bỗng nhiên lại nổi mưa to như thế?"
Đôi mắt Lộ Tiểu Thiền lướt qua vai Thư Vô Khích nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ thầm có nên đóng cửa sổ lại không, nếu không nước mưa sẽ tạt vào trong phòng.
Nhưng y không muốn cử động chút nào, nếu cử động, tay Thư Vô Khích sẽ từ lỗ tai y trượt xuống.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền sợ hết hồn.
Ngoài cửa sổ tối om om một mảng lớn, Lộ Tiểu Thiền không nhìn thấy nước mưa, cũng không phân biệt được đêm đen, thế nhưng y có thể nhìn thấy hình ảnh của Tà linh tụ tập.
Lộ Tiểu Thiền đặt tay lên eo Thư Vô Khích, lắc lắc: "Vô Khích ca ca...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-chang-tien/1496665/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.