"Ngon... Ăn ngon..."
"Ha ha... Ăn ngon là tốt rồi! Ăn ngon là tốt rồi! Nó chết cũng có ý nghĩa rồi!
Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu, mở miệng nói: "Côn Ngô Quân... ngài giống như vô cùng vô cùng đau lòng a....."
Nước mắt Côn Ngô tung tóe như thác lũ, thầm nghĩ: Lão tử đương nhiên đau lòng! Lão tử trồng nó hơn một nghìn năm! Mỗi ngày lão tử đều sờ sờ nó, cho nó chút linh khí của mình. Ngươi thuận miệng một câu muốn ăn, Kiếm Tông liền nhổ cả gốc rễ! Ta có thể thế nào? Ta có thể nhào tới liều mạng với hắn sao?
"Không! Ta không sao, Tiểu Thiền ngươi chịu nhiều khổ cực như vậy, hiện tại đến Thái Lăng Các, ta nhất định phải cho ngươi một cuộc sống thật tốt!"
"Ngươi và Thư Vô Khích đều đối xử với ta tốt như vậy, đến cùng là vì sao? Chẳng lẽ đời trước ta đã tu được cái thiện duyên gì?"
Vấn đề này luôn luẩn quẩn mãi trong đầu Lộ Tiểu Thiền không đi, Thư Vô Khích chưa từng nói, mà Côn Ngô cũng không phải là không muốn nói cho y biết, nhưng hắn lại phi thường kiêng kỵ Thư Vô Khích, toàn là lời chưa kịp ra khỏi miệng liền nuốt xuống.
"Đương nhiên là thiện duyên, đại đại thiện duyên!"
Côn Ngô nhìn nửa khối quỳnh cao còn sót lại trong cái mâm, nghĩ đến chính mình bỏ ra nhiều tâm lực như vậy, tất cả đều đã chui vào trong bụng Lộ Tiểu Thiền, đến nước này thì dù chỉ ăn được một khối nhỏ thôi cũng tốt rồi!
Lộ Tiểu Thiền xoay người, dùng đũa gắp lên nửa khối quỳnh cao còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-chang-tien/1496655/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.