Dần dần, tiếng gầm vang của thủy triều bên trong tai không ngừng kéo đến, Lộ Tiểu Thiền buông lỏng ra Thư Vô Khích, quay qua gõ đầu của mình.
"Ôi! Ôi! Lại tới nữa rồi! Ồn ào chết người!"
"Ta chữa khỏi cho lỗ tai của ngươi, sau đó ngươi có thể ngoan ngoãn nghe lời ta hay không?" Thư Vô Khích cuối cùng mở miệng.
"Sẽ! Sẽ! Ngươi nhanh chóng khiến thanh âm bên trong lỗ tai của ta dừng lại!"
"Sau này còn xem náo nhiệt nữa không?"
"Không xem!"
Lộ Tiểu Thiền như chém đinh chặt sắt, nhưng suy nghĩ trong lòng lại là — ai ôi, cái vụ xem trò vui này, có náo nhiệt còn có thể không nhìn?
"Nghiêng người sang đi."
Lộ Tiểu Thiền lập tức nghiêng người sang, không biết Thư Vô Khích nhỏ vào trong lỗ tai y giọt gì, một trận cảm giác mát mẻ rơi xuống mảng sóng cuộn trào trong tai Lộ Tiểu Thiền, nháy mắt trở nên tĩnh lặng.
Lộ Tiểu Thiền cơ hồ ngay trong nháy mắt đó, chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng, y nhìn thấy thiếu niên toàn thân mang theo chai chai lọ lọ, trên eo còn giắt một bầu rượu.
Trên đỉnh mây, linh khí vạn vật hết đợt này đến đợt khác theo ánh trăng chập trùng, Vô Ý Kiếm Hải cũng trở nên ôn hòa như hơi thở của một đứa trẻ.
Trải qua ngàn vạn năm tẩy rửa linh khí trời đất, Linh Lung Hàn Ngọc một tầng rồi lại một tầng xếp chồng lên nhau, vô tình trấn áp hết thảy Tà linh mang theo dục vọng nỗ lực trèo lên.
Chỉ có tiếng cười đùa cùng chạy trốn của thiếu niên đang không ngừng vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-chang-tien/1496642/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.