Ngay cả chưởng quầy cũng lắc đầu nói: "Nhâm nhị nương này cũng thật là..... tiểu công tử kia tuy dễ nhìn, nhưng trông bộ dáng còn chưa tới tuổi thành hôn đi?"
Lỗ tai Lộ Tiểu Thiền rất thính, nghe đến đó, liền muốn cười tới nở hoa.
Thế nhưng y phát hiện, Thư Vô Khích đối diện chẳng hề nói một câu, ngay cả "Ừm" cũng không có.
Lộ Tiểu Thiền có chút bất an.
Y dùng sức hít hít, cũng may còn ngửi thấy mùi vị trên người Thư Vô Khích.
Nhưng y vẫn không an lòng, lập tức duỗi cánh tay, bắt đầu mò mẫm.
Lúc y mò tới bát đũa của Thư Vô Khích, nửa người cũng nằm nhoài ra mặt bàn, lúc sắp đụng tới vạt áo của Thư Vô Khích, đối phương liền hơi lùi về phía sau, vừa vặn tránh né.
Không có mò được người, Lộ Tiểu Thiền liền nóng nảy.
"Thư Vô Khích! Thư Vô Khích?"
"Ừm."
Một tiếng đáp lại này, so với bình thường trầm thấp hơn một chút.
Lộ Tiểu Thiền ngừng lại, ngồi trở về.
"Ta còn tưởng rằng... tưởng rằng ngươi chê ta phiền, âm thầm bỏ đi...."
Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi.
"Ta sẽ không rời bỏ ngươi."
"Ngươi muốn ta không ngừng nói, nhưng ngươi lại không nói lời nào. Ngươi đi rồi, ta cũng không biết. Thời điểm đó ta giống như kẻ ngốc, tưởng chính mình đang nói cho ngươi nghe, thế nhưng ngươi đã sớm biến mất."
Không biết tại sao, Lộ Tiểu Thiền cảm giác được Thư Vô Khích ở đối diện đang nhìn mình.
"Thư Vô Khích? Có phải ngươi mất hứng? Hay là ta chọc ngươi tức giận?"
"Ta muốn móc xuống đôi mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-chang-tien/1496638/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.