An Hoàn tay nắm kiếm không ngừng được mà run rẩy, mũi kiếm liền đặt lên vạt áo rách nát của Lộ Tiểu Thiền, hàn ý lạnh lẽo khiến Lộ Tiểu Thiền đến hô hấp cũng không dám.
Người trước khi chết, đa phần sẽ nhắm mắt lại.
Nhưng Lộ Tiểu Thiền vốn không nhìn thấy gì, đôi mắt cứ trợn trừng, hướng về phía An Hoàn.
Đôi mắt người mù vốn nên ảm đạm tối tăm, nhưng đôi mắt này lại như mặc ngọc ủ vào trong nước, cực kỳ trong sáng. An Hoàn cảm giác được nếu bản thân đâm xuống một kiếm này, liền chân chính vạn kiếp bất phục.
"An Hoàn! Ngươi sao còn chưa động thủ!"
Nhẫn nại của vị phu nhân kia đã hoàn toàn mất sạch, trực tiếp từ phía sau đẩy An Hoàn một cái.
Mũi kiếm trong nháy mắt đâm vào da thịt Lộ Tiểu Thiền, thời điểm sắp đi sâu vào bên trong, chợt nghe một trận ong ong, là binh khí thượng đẳng rời khỏi vỏ, cộng hưởng cùng ngói trên miếu Y Quân phát ra tiếng vang.
An Hoàn tuột kiếm khỏi tay, ngã ở một bên, một thanh tiên kiếm hiện ra linh quang rơi xuống trước mặt Lộ Tiểu Thiền.
Thanh âm lãnh túc vang lên.
"Là ai can đảm dám làm càn trước Ly Triệt Quân!"
Ngón tay Lộ Tiểu Thiền run rẩy, mình đây là vừa nhặt về một cái mạng sao?
Ngoại trừ mùi nhang khói cùng với hương mặc trúc ở bên ngoài, Lộ Tiểu Thiền còn ngửi được hương thơm nhè nhẹ của ngô đồng, mát ruột mát gan.
Vốn là nỗi sợ hãi trước cái chết, lại được cỗ mùi hương khó hiểu này hóa giải.
"Ngươi là người phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ruou-chang-tien/1496626/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.